Chỉ có nước mắt là thứ chuyển động không ngừng còn nói rất nhiều điều nhưng tôi không tài nào nhớ nổi. Tay tôi ủ đi bởi đã khóc quá nhiều. Tôi không làm cách nào ngăn được dòng nước mát ấy. Tôi chỉ biết sau nhiều năm xa cách. Kim quay về. Hai người họ gặp lại nhau và nối lại mối lương duyên ấy. Vậy tôi hay Kim mới là kẻ thứ ba trong câu chuyện này. Ba chúng tôi ai là người có lỗi. Tôi nhận ra thứ tình cảm tôi dành cho anh không chỉ là nghĩa vợ chồng. Là tôi yêu anh, tình yêu đó nhe nhóm bởi những ngày tôi và anh chung sống dưới một mái nhà. Từ những lúc vợ chồng tôi thay nhau ôm con trong đêm khi nó ốm. Từ vì thuốc mua cho nhau khi ai đó ốm đau.
Là tôi yêu anh nên trái tim tôi vỡ òa khi biết lòng anh có bóng hình người đàn bà khác. Là tôi yêu anh khi tôi đau khổ nhận ra anh đang mỗi ngày dần cách xa tôi. Đêm ấy anh sải chân xuống đất nằm. Tôi không ngủ cũng thấy anh trằn trọc cả đêm. Đến tận ba giờ sáng. Rồi anh thiếp đi có lẽ vì quá mệt. Tôi nằm quay lại nhìn anh. Ánh sáng tờ mờ từ chiếc đèn phủ buông lên người anh một màu ảm đạm. Bỗng tôi muốn lại gần để ôm lên tấm lưng ấy. Để được một lần nằm trong lòng anh mà khóc. Tôi muốn đừng nói anh biết nỗi lòng của tôi. Cho anh biết tôi yêu anh. Tôi vì anh mà đau khổ. Nhưng hai chúng tôi bây giờ gần ngay trước mặt mà xa tận ngàn khơi.
Tôi cũng ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Chỉ đến khi bé Ốc nay tôi gọi dậy, nhìn đồng hồ đã bảy giờ sáng, tôi không thấy anh đâu, Ốc hỏi tôi ngây ngô. Sao hôm nay ngủ dậy con không thấy bố. Tôi chỉ xoa đầu con bảo bố bận nên dậy sớm rồi. Để con xuống nhà, tôi không thấy xe anh ngoài sân. Mẹ chồng mới bảo anh đã đi đâu từ rất sớm. Mẹ hỏi nhưng anh không nói gì. Nghe thế tôi thấy lòng mình có chút trống rỗng. Anh đã đi đâu khi tôi còn đang phẫn nộ với đống cảm xúc này. Cả bố sáng hôm ấy anh **** lặng không gọi điện cũng chẳng nhắn tin. Tôi cầm điện thoại trên tay thấp thỏm đợi chờ một tiếng chuông báo nhưng trái với sự chờ đợi của tôi anh vẫn bản tin từ sáng tới chiều. Tôi mở camera cũng không thấy anh trên cửa hàng. Chỉ có Kim vẫn đang làm việc ở phòng kế toán. Anh đã đi đâu làm gì sao anh lại như vậy. Cả trăm câu hỏi khiến tôi như muốn phát điên. Nhưng khi tôi sốc không chịu nổi những điều đó nữa thì tôi lại nhận được điện thoại. Chỉ có điều đó là kim. Một buổi chiều tháng mười. Gió thoang thoảng khiến sự căng thẳng trong tôi như dịu đi phần nào.
Bỏ công việc giữa chừng khi nhận được điện thoại của cô ấy. Tôi chạy đến đây như thể hiện mình giống như một kẻ đang mất bình tĩnh và rơi vào trạng thái bị động. Kim đã ngồi đợi tôi từ bao giờ. Lần đầu tôi ngồi đối diện mà quan sát Kim. Cô gái ấy cô gái thần thái khiến tôi như cuốn sâu vào trong đôi mắt đó. Kim không đẹp nhưng cái nét dịu dàng trên mặt và cái cách **** cười làm người ta thấy dễ chịu. Mải nhìn kim tôi thậm chí đã quên mình tới đây để làm gì? Chị Chi. Tôi giật mình khi nghe cô ấy gọi, chị à ừ để trông chế sự gượng gạo. Tấc cà phê bốc khói trước mặt tỏa ra mùi thơm rất đặc trưng trong cách chế biến của quán này. Tôi bảo Kim. Em gặp chị có việc gì? Kim không trả lời ngay mà cô ấy ngồi nhìn tôi khá lâu. Tiến cốc chén, tiếng khỉ inox pha vào thành cạch cạch, làm tôi bỗng chốc hồi hộp. Kim ngẩng đầu lên bảo tôi. Chị à xin lỗi. Con người hình như người ta luôn thích làm sai để rồi xin lỗi thì phải. Tôi nhìn Kim ánh mắt tôi xoài sâu vào cô ấy. Vì điều gì? Vì em và anh sơn nghe câu nói ấy tôi cảm thấy có cái gì đó nhoi nhói trong lòng. Tôi cầm tách cà phê trên tay lấy thìa ngoáy chầm chậm cho tan sữa nhưng thực ra là tay tôi không biết làm gì cho đỡ khó chịu. Em làm gì mà phải xin lỗi đâu.
Tôi nói nhưng nhìn vào cốc cà phê. Chứ không nhìn Kim. Tôi muốn che giấu sự đau khổ đang hiển hiện trong mắt mình. Tôi không muốn chấp nhận. Kim cuối đầu nhìn xuống bàn hai tay đan vào nhau tự nắn mấy ngón tay mình. Cả tôi và Kim **** cô ấy không nói tôi cũng không nói bản thân tôi thật không biết tôi nên hành xử thế nào với con người này nên nổi giận hay nên nhẹ nhàng. Khi tôi còn đang phân vân giữa hai lựa chọn đó thì Kim lại mở lời trước. Cô ấy nói mà không là cô ấy kể về chuyện giữa chồng tôi và cô ấy. Câu chuyện đã xảy ra từ hơn mười năm về trước. Khi ấy Kim đang là sinh viên theo học ngành kế toán quản trị tại trường kinh tế tại Hà Nội. Những năm ấy kể là nghề rất hot. Nên bao cô gái sau khi tốt nghiệp cấp ba đều chọn ngưỡng cửa đến với trường kinh tế.
Kim và bố mẹ cô cũng vậy. Bố mẹ cô khi ấy đều là viên chức nhà nước. Còn bố mẹ anh chỉ là công nhân bình thường. Hơn nữa anh chỉ là chàng thanh niên có bằng cấp ba. Không học cao hơn cũng không nghề nghiệp ổn định mà lại làm thuê và buôn bán vặt. Những năm đó kinh tế cũng còn khó khăn nên mấy năm yêu Kim anh vẫn chưa khấm khá hơn. Vốn có định kiến từ trước nên bố mẹ Kim càng phản đối dữ dội hơn. Dần dần ta cũng thấy mệt mỏi nên đành buông tay. Kim học xong đại học thì vào miền Nam sống cùng bố mẹ, còn anh tiếp tục công việc buôn bán của mình. Vì việc chia tay với Kim nên anh cứ ôm chuyện đó trong lòng, rồi lao đầu vào kiếm tiền như điên mà không yêu thêm một cô gái nào khác, cho đến khi gặp và lấy tôi. Khi gặp nhau, chúng tôi cũng chẳng hề yêu đương gì, mà chỉ cưới nhau như duyên số đã đến. Kim cũng từ ngày đó không yêu ai, cũng chẳng lấy chồng. Kim chắc hẳn anh đã lấy và đúng là anh đã lấy vợ.
Thế nhưng sau hơn mười năm mất liên lạc Kim quay về và tìm gặp lại anh. Chỉ có thế mà những tình cảm cũ của họ bùng cháy trở lại. Bất kể anh đã có vợ bất kể anh đã không còn là của Kim. Sau đó anh bảo Kim đến chỗ anh làm việc và mối quan hệ của họ cũng bắt đầu từ đó. Tới giờ cũng đã được hai năm. Vậy là tôi đã bị lừa dối đến hai năm. Ý nghĩ đó khiến tôi muốn phát điên mà trực trào nước mắt. Nhưng phút ấy tôi thoáng nghĩ khóc để làm gì tôi không thể để người khác thấy tôi như vậy. Sau tất cả những gì Kim nói tôi chỉ hỏi một câu. Vậy trong chuyện này chị hai em mới là người thứ ba. Kim nhìn tôi ngạc nhiên tại sao tôi có thể bình thản như vậy tại sao tôi không nổi điên không chửi bới không làm loạn lên. Vì tôi không làm được không thể làm được. Cô ấy không trả lời. Tôi cầm ví và điện thoại đứng dậy tôi bảo Kim. Giờ chị không mang mình ra đặt lên bàn cân với em. Điều đó không đáng. Nhưng chị cho anh quyền lựa chọn.
Một là em. Hai là bé Ốc. Trẻ con nó không có lỗi gì cả để phải nhận những tổn thương. Nói xong tôi quay lưng đi. Vò mặt kim ngồi lại đó trơ trọi. Đúng. Cả anh và gym đều không xứng đáng để tôi cân đo đong đếm. Chỉ là tôi cho phép anh được lựa chọn một lần. Hoặc là người anh yêu hoặc là đứa con máu mủ của anh. Bước ra khỏi quán cà phê. Tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng như trút được cả gánh nặng. Tôi bấm điện thoại gọi cho mẹ chồng. Xin phép cho Ốc về ngoại chơi mấy hôm. Ba tháng nay tôi bịu chạy theo chuyện giữa vợ chồng tôi và Kim mà quên mất đã lâu rồi tôi không cho con đi chơi. Tôi về nhà sắp đổ và rời đi thật nhanh cũng không gọi và báo gì cho anh. Qua trường đón con, tôi đưa nó tới khu vui chơi trẻ em, cùng con nô đùa. Nghe nó cười khanh khách mà tôi lại thấy đau lòng. Sau mọi chuyện, Ốc vẫn là đứa trẻ chịu nhiều thiệt thòi nhất. Tôi đưa Ốc về ngoại, cố gắng thật vui vẻ để không xảy ra điều gì.
Bảy giờ tối, anh gọi cho tôi, tôi không bắt máy, anh gọi cho bố mẹ tôi. Mẹ hỏi sao con về mà không nói gì với thằng Sơn. Tôi lấp lừ mẹ gọi cho anh không được nên chỉ bảo bố mẹ chồng. Mẹ tôi tỏ vẻ phận ý vì trước giờ đối với bên nhà tôi luôn là người chu toàn. Bố mẹ anh cũng là chỗ thân tình với nhà tôi nên mẹ không muốn có điều tiếng gì. Chính cái suy nghĩ của Duy đó của các cụ khiến tôi cảm thấy nặng nhọc trong cuộc hôn nhân của chính mình. Anh nhắn tin cho tôi. Sao em cho con về ngoài mà không nói gì với anh. Tôi định trả lời rằng anh đi từ sáng đến tối còn chẳng nói gì cơ mà. Nhưng nghĩ đi nghĩ tôi lại xóa đi. Tôi không muốn mình phải trả treo đuôi co với anh làm gì cho mệt. Cuối cùng tôi nhái lại. Lâu con không về ngoại. Anh đi sớm nên anh bảo bố mẹ rồi. Anh không hồi đáp.
Tôi nghĩ anh biết lý do mọi chuyện tại sao lại đến thế này. Đêm ấy tôi lại mất ngủ. Ôm bé ốc trong lòng. Tôi thấy tự thương mình. Thương cả ốc. Tôi trằn trọc cả đêm suy nghĩ rất nhiều. Mới chỉ chớp mắt một cái. Mọi thứ đã thay đổi như chong chóng. Làm tôi không kịp xoay vòng. Và nó khiến tôi ngộp thở trong đó anh **** lặng như thế cho đến ngày thứ ba. Tám giờ tối. Anh gọi điện nhưng tôi đang dọn dẹp dưới nhà cho bà ngoại nên không biết. Khi tôi lên thì thấy cuộc gọi nhỡ của anh và tin nhắn. Anh bảo cho con về đi em.