1
Bạn cần hỗ trợ?
[Truyện full] Vợ và tình nhân – Phần 6 – Truyện ngôn tình hay nhất - Megateen - Kênh thông tin đa chiều về giới trẻ

[Truyện full] Vợ và tình nhân – Phần 6 – Truyện ngôn tình hay nhất

 

Tôi cầm điện thoại tần ngần suy nghĩ. Tôi bảo anh. Em nghĩ hai đứa mình nên có thời gian suy nghĩ. Anh nhắn lại vỏn vẹn. Ừ cũng được. Khiến tôi thấy hụt hẫng. Tôi vẫn không được anh trông đợi như tôi vẫn nghĩ. Tất cả những gì anh cần chỉ là bé óc vẫn lặng lẽ quan sát anh trên camera cửa hàng với những cuộc điện thoại với mẹ chồng. Mẹ bảo mấy hôm nay có vẻ anh ốm. Người gầy đi mà ăn uống cũng kém hẳn. Tôi có chút sốt ruột trong lòng nhưng không muốn nói ra. Ngày thứ năm mẹ nói khéo. Đã muốn về chưa để mẹ đón. Thì tôi mới bảo mẹ không cần đón. Tối con cho ốc về. Tôi thở dài tiếng thở mệt mỏi với những gì đã xảy ra. Tôi muốn khóc nhưng cứ trôi ra chẳng khóc nổi. Mà tôi vẫn tự hỏi khóc để làm gì không ngôi nhà quen thuộc hiện ra trước mắt tôi lừ lững. Mới vậy mà đã năm năm. Tôi đứng tởn ngần một hồi ông mới kéo tay tôi. Sao mẹ không vào. Nó xách tôi vào nhà. Bố mẹ chồng và cả chồng đang ngồi đó.

Thằng bé chào thật to rồi nhảy vào lòng bố nó. Bố ơi con nhớ bố. Câu nói ấy của con khi tôi bớt xác đau lòng. Anh nhìn tôi rồi hỏi sao không gọi anh đón. Tôi lắc đầu chào bố mẹ chồng rồi bảo anh. Em sợ anh về muộn anh nhìn vào mắt tôi nên tôi quay đi chỗ khác. Tôi chợt thấy sợ ánh mắt anh. Tôi trốn tránh xách ba lô quần áo của Ốc lên tầng mở cửa phòng tôi thấy mọi thứ thật gọn gàng. Anh vốn bận rộn thường tôi cũng là người ở nhà nên mọi việc dọn dẹp trong gia đình đều tôi làm. Nhưng hôm nay tôi về căn phòng nhỏ vẫn luôn ngăn nắp như tôi từng mỗi ngày thu dọn. Có cái gì đó thân thuộc chạy về trong mắt. Hình ảnh của tôi đứng là quần áo. Còn anh ngồi trên giường cùng chơi với con đang hiện ra trước mặt. Tôi đứng ngẩn người ra nhưng nuối tiếc cho những điều đã qua thì anh bước đến.

Em đừng đưa con như vậy nữa. Chị ạ. Là anh. Anh đang đứng sau lưng tôi. Rất gần. Tôi quay lại. Anh hiện hữu trước mắt tôi. Khuôn mặt quen thuộc hình dáng quen thuộc. Chỉ khác đôi mắt anh có biết bao nỗi u buồn. Có lẽ đứng trước mặt anh. Tôi mới là kẻ yếu đuối. Nước mắt trực trào ra. Tôi ngước lên nhìn trần nhà cho cảm xúc ấy qua đi thì anh bỗng ôm lấy tôi. Tôi ngỡ ngàng đó là lần đầu tiên anh chủ động ôm tôi vào lòng. Anh bảo tôi là anh sai em định tha thứ nhưng em đưa con đi nhà trông vắng lắm. Anh xin lỗi. Tôi không giãy ra, không cựa quậy mà đứng **** trong vòng tay anh khóc ngon lành. Là vì tôi đã yêu anh, nên bản thân không đủ sức kháng cự trước anh, kể cả anh là người có lỗi. Anh vuốt tóc tôi, thật nhẹ, tôi cứ thế mà nức nở mà đau lòng cho chính tình cảm của mình.

Đã bao lần phân vân giữa nói và không nói, cuối cùng tôi đã bảo anh. Em yêu anh mất rồi. Tôi khóc òa, còn anh thì nhìn tôi kinh ngạc. Anh buông tôi ra, sủa tay lại như thể chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện này, anh ấp úng. Kìa em, anh bỏ lửng câu nói rồi nhìn tôi. Tôi chẳng hiểu tại sao tôi lại nói ra điều đó vào lúc này, khi hai đứa đang gặp biết bao trục trặc. Tôi khép cửa phòng lại, rồi ra giường ngồi. Còn anh cứ đứng **** như thể còn chưa hết sững sờ. Tôi lao nước mắt, tôi nhận ra sự yếu đuối của mình đang diễn ra không đúng thời điểm. Tôi nhìn anh, hít một hơi thở sâu mà nói ra những điều thật lòng nhất. Năm năm, với em đó là cả một quãng đường. Dù em với anh lấy nhau chẳng phải vì yêu, nhưng cũng là do mong đợi của bố mẹ. Giọng tôi nghẹn. Nhưng dù gì vì cái gì thì em cũng đã rất cố gắng. Em không muốn anh, bố mẹ, nhất là óc phải thất vọng về mình. Tôi ôm mặt khóc nức nở, tôi không kiềm chế nổi, bình thường tôi là người cam chịu, không trình bày, không kể lể, nên ít khi tôi trải lòng thế này. Anh lúng túng, vốn anh cũng không phải là người khéo an ủi.

Anh đến bên tôi, ngập ngừng. Anh biết. Tôi vuốt nước mắt, bảo anh cùng ngồi xuống nói chuyện. Cả hai suy nghĩ ngẫn này đã là quá đủ. Giờ đến lúc phải nói ra rồi. Tôi kéo ngăn tủ của anh, lấy chiếc hộp đựng nhẫn cưới ra trước mặt rồi bảo. Anh có nhớ không? Đã năm năm rồi, dù cái nhẫn nó có bạc màu đi bao nhiêu thì cái hộp này em vẫn giữ nguyên như cũ. Cũng chưa một lần em tháo nó khỏi tay. Tôi phun nước mắt. Chỉ vì em nghĩ đơn giản, cái nhẫn giống đứa con. Như sợi dây ràng buộc, để có đi đâu làm gì, cũng vẫn nhớ được mình là ai, mà anh đánh rơi những điều ấy ở đâu rồi? Tôi nhìn trên sân. Không muốn hèn nhát trốn chạy nữa.

Không đối diện thì tôi chỉ thua và mất. Thế thôi. Anh giữ sở trước những gì tôi nói. Anh chẳng trả lời, cũng không phản ứng mà người cứ ngây ra. Tôi nhìn vào mắt anh. Những yêu thương tôi dành cho anh suốt năm năm qua. Dưới vị trí người vợ đang dần hiện hữu trong đầu. Có lẽ anh như tỉnh táo trở lại, cảm giác anh nuốt nước bọt thật khó khăn. Anh xin lỗi. Anh cúi đầu xuống. Tiếng nói lí nhí trong cổ họng. Tôi thấy đau la bởi lời xin lỗi ấy.

Cảm xúc khiến tim tôi ngộ thở, chỉ có thể đưa tay giữ chặt lồng ngực mình. Tôi bảo anh. Xin lỗi để làm gì không anh? Thay đổi được gì không anh? Em có cần anh phải xin lỗi em đâu. Lời nói tôi đầy ai oán. Tôi trách anh. Thật sự trong lòng tôi trách anh rất nhiều. Chúng tôi đến nhau đã muộn màng như vậy, sao còn làm nhau đau lòng thế chứ? Tôi khóc nấc. Tiếng khóc xé tan cả khoảng lặng trong căn phòng. Anh khỉ cứ ngồi thầm ra. Không an ủi cũng chẳng vỗ về. Anh **** lặng rất lâu.

Có lẽ anh đã đợi tôi không khóc nữa, anh mới nói. Anh sai, anh biết, vậy anh mới nói em đừng tha thứ. Anh nhìn tôi, ánh mắt tháng buồn. Anh không phủ nhận tình cảm của anh với Kim, anh cũng từng nghĩ anh đã quên, nhưng không phải. Thế anh có nghĩ đến thằng Ốc không? Tôi nhìn anh, đâm sâu câu nói ấy vào lòng anh. Anh nhìn tôi, có chút ngỡ ngàng, sao chứ, có đáng ngỡ ngàng đâu. Tôi cũng muốn anh phải cảm thấy đau lòng như tôi đã từng. Anh có vợ, có con, có sự nghiệp, lại có cả thêm người phụ nữ khác. Với tôi, chỉ thế thôi đã là quá đủ. Tôi không khóc nữa, lau mặt sạch sẽ, buộc lại tóc gọn gàng.

Tôi quay ra ngồi đối diện với anh, nhìn thẳng vào mắt anh. Tôi hỏi. Anh suy nghĩ đủ chưa? Bây giờ nói một lần cho xong được chứ. Nói gì chứ? Anh ngộp ngừng. Tôi nhìn lên tường. Anh cưới của tôi, anh của ốc vẫn đang nằm chình ình ở đó. Một lát tôi bảo anh. Em mới cAnh tiếc lời. Anh đúng là có tình cảm, có yêu thương em, nhưng anh gặp lại Kim. Câu nói anh bỏ lửng càng khiến tôi muốn vỡ tung trong sự hồi hộp của mình. Tôi cau mày, nuốt nước bọt. Thì anh lại yêu Kim hơn phải không? Anh **** lặng, cúi đầu không trả lời. Tôi cười, cười khểnh, thế là cả mẹ con tôi cộng lại, vẫn không bằng một cô gái anh đã từng yêu. Tôi bảo anh. Thế mình li hôn đi. Anh đưa mắt nhìn tôi thẳng tốt. Còn tôi thấy câu li hôn đó bỗng nhẹ tênh. Dù suốt năm ngày qua tôi không hề suy nghĩ đến chuyện đó. Anh chợt nắm lấy tay tôi xếp phụi.

Chị à. Tôi nhìn anh, Anh mắt buồn tênh người đàn ông đối diện mình nhưng trái tim không thuộc về mình thì cố giữ cũng có nghĩa lý gì đâu tôi không muốn sau này Ốc lớn lên nó phải nhìn thấy bố mẹ nó sống vô tình với nhau cũng không muốn nó thấy cái cảnh ngoại tình của bố nó. Nó còn bé quá mà được khoét vào tâm hồn nó như thế mới là tội ác.

Tôi nhắm mắt vài giây đã quá đủ đau đầu với tất cả đừng ở với nhau chỉ vì đứa con anh ạ không có tình cảm không thể sống với nhau bền lâu được đâu anh chọn kim hãy cứ chọn đi không anh không chọn anh ngập ngừng mãi chẳng lên lời rồi anh đứng dậy tìm thuốc lá châm một điếu hút một hơi dài anh đã tìm cách để rời xa kim nhưng anh không làm được anh xin lỗi. Tôi thấy tim mình thát lại anh đừng xin lỗi thà anh cứ phũ phảng đi tôi còn có can đảm mà từ bỏ. Đằng này anh lại cứ nhẹ nhàng cứ trồng ngâm như thế tôi phải làm sao. Anh vẫn kim. Vẫn yêu vẫn thương cô ấy đấy thôi.

Em biết cả. Anh là **** lặng không phản biện được. Tôi nghe thấy anh khẽ thở dài. Tôi đã buông tay anh thật nhẹ nhàng. Dù cả hai đã chẳng còn trẻ nhưng không có nghĩa không thể thay đổi vận mệnh đời mình. Tôi không muốn mang đứa con ra làm lý do để trái buột cả tôi và anh, khổ cho anh, khổ cho óc và thiệt thòi cho tôi. Với tôi, phụ nữ không phải hơn nhau ở tấm chồng mà hôn nhau ở bản lĩnh dám cầm lên thì cũng dám buông bỏ. Nếu nó không xứng đáng với mình. Tôi từng chấp nhận cuộc hôn nhân với anh, tôi chưa từng hối hận.

Nhưng với những gì cố gắng đã không được đền đáp nghĩa là tôi không nên vì điều gì mà cố gắng thêm nữa tôi luôn tâm đắc câu mình không vì mình trời chu tất diệt đêm ấy, chúng tôi vẫn ngủ cùng nhau trên chiếc giường từ ngày hai đứa lấy nhau, chỉ khác là lại nằm quay lưng vào nhau. Tôi thấy lòng mình trông rỗng, chẳng buồn, chẳng đau, cũng chẳng khóc lóc, than thở. Mỗi con người đều chịu đựng có giới hạn.

 
Megateen - Kênh thông tin đa chiều về giới trẻ
Logo
Compare items
  • Total (0)
Compare
0