Mời các bạn đọc truyện “Chuyện đời của một nữ anh hùng suýt ế”. Truyện “Cô Thứ kén chồng” của tác giả Hương Thị.
Truyện ngôn tình – Sáng nay nhà anh Khóa Hẩm vừa trả lời chính thức anh Khóa còn bận qua cử chưa màng đến chuyện vợ con xin cô thứ vui lòng tìm đám khác kẻo lỡ việc trăm năm. Bà Bối nhìn thứ ái ngại vỗ về. Thôi cứ để mối không tìm được đám tương xứng cho con mối bỏ nghề. Thứ chẳng ngạc nhiên nhưng đến anh Khóa Hẩm cũng chê cô thì vẽ bàn quá. Anh Khóa Hầm tuổi ngoài bốn mươi thì có đến tứ thập niên bạn với đèn sách, gò lưng viết chữ nhiều quá mà lưng thành thòng rạp.
Mũi cũng nhọn ra như đầu bút lông. Bà Khóa nhiều lần rục rã kiếm người nâng khăn rửa túi nhưng khóa chẳng biết lần đâu ra người cùng trang lứa giờ bà Khóa sắp về trời, lo không ai tảo tần chạy chợ, nuôi mộng khoa cử cho Khóa nên càng quyết liệt tuyển dâu, đặng yên lòng nhắm mắt xuôi tay. Nhà Khóa đã đánh tiếng khắp làng trên xóm dưới, chẳng ai thuận. Chỉ có thứ là hợp nhất. Bà Mối lựa lời. Bà Khóa cũng tạm tạm ứng.
Nhưng khốn nỗi năm sau có khoa thi lớn, Khóa dốc toàn lực vào đợt này. Khóa đã thề ăn sải thì cũng là lần cuối không ăn sải thì bẻ buốt khóa ngại gì việc vợ con bỉu ríu đâu khóa sợ vía thứ át hết vận khoa trường của khóa à cô Thứ cô Thứ đánh hổ kia cô Thứ ơi lớn lên cháu cũng đánh hổ như cô nhá giật mình bởi tiếng reo bước chân bần thần của thứ đã vượt quá mẹ con nhà Na quãng ngắn Toan quay lại chào cô bé một câu thì tiếng rít khẽ của bà mẹ như dao găm sượt qua tai câm đâm vào mồm mày bây giờ báu gì cái thứ đánh hổ ấy ế chỏng ế trơ báo cô cha mẹ thứ đành cắm cúi bước tiếp sao làm người nhanh quên đến vậy nếu không có thứ cả mẹ Na cũng chẳng còn để mà đẻ ra Na thế mà giờ họ dè bỉu làm như cô là gương sống của tất cả gái làng thứ ra bờ sông lau lưa thưa phơ phất gió lạnh đìu hiu nhìn nước chảy lăn tăn xám xịt một màu thứ thấy gai ốc nổi khắp sống lưng trẫm mình ở đây xác cô sẽ trôi về đâu rồi mẹ già váy đổ áo nâu tóc bạc ra mồi chạy dọc bờ sông hú hồn hú vía rồi làng trên xóm dưới đốt đuốc đỏ sông đi tìm rồi ở đầu làng chỗ cô đánh hổ người ta sẽ dựng một ngôi mộ gió trên bia ghi rõ cô Vũ Thị Thứ ba mươi tuổi liệt nữ đánh hổ bảo vệ dân làng tấm bia ấy ngôi mộ ấy có ngăn nổi bày hổ dữ tiếp tục tìm về rồi hội làng hàng năm ai sẽ đóng vai cô ngồi kiệu ai sẽ diễn lại trò đánh hổ của cô ai sẽ kể lại câu chuyện đã lan truyền khắp tổng khắp trấn như một huyền thoại chẳng lẽ sống đường hoàng chết lại phải lén lút thế này sao số phận đã bắt ta làm anh hùng thì cố nhắm mắt cho xong kiếp anh hùng vậy.
Thứ thở dài sao cứ phải lấy chồng hả u để trả hiếu cha mẹ con à u thứ mím môi ngăn dòng nước đục lại bằng những đường rãnh nhăn nheo gái không chồng như phản gỗ long đanh u mất đi rồi còn dựa vào ai nhà một mẹ một con đã trăm điều cay đắng rồi còn sống ngày nào bà nhất định phải gửi gắm thứ vào cửa nào đó mới xong rồi có đứa con rồi thì lần hồi mà nuôi nó cũng qua hết những ngày tháng nhàn rỗi nghĩ ngợi vẩn vơ nhưng mà Hổ thì cũng đánh rồi nhưng mà không ai cả gan lấy một nữ anh hùng về làm vợ thế thì đi tìm làng khác vậy bà Mối Toan đánh tiếng thì làng chặn lại mấy đời nay làng ta mới có một nữ anh hùng nổi danh khắp tổng khắp vùng như thế lấy chồng làng khác xuất giá tòng phu rồi thì cái giống anh hùng nó sẽ ăn mầm bám rễ làng khác mất sao không có lý ấy được thứ đã đánh hổ bảo vệ dân làng chả lẽ cái việc còn con ấy làng không làm nổi để đáp đền ơn thứ ư làng họp kín, làng bàn kín, nửa đêm đưa ra được quyết sách.
Phải bổ đầu, tìm ra bằng được chàng rể cho thứ, những đám tử tế mà tương đương tuổi thứ chẳng còn ai, nhẽ nào bắt thứ lấy thằng vắt mũi chưa sạch. Không chính thức thì có thể làm lễ. Lẽ như thứ cũng chẳng ai dám để cho thiệt thòi. Ai được làm chồng của Thứ cũng vẻ vang vinh dự như có lộc trên trời rơi xuống. Nhưng cũng chọn người đàng hoàng. Lý cựu già quá, Lý Đương có đến bốn bà, tháng đôi lần chạy vòng quanh mà gia đình thở hàm râu phập phờ như có bão. Bán vừa mới tan cha. Thôi chỉ còn hương hành. Lạc quyết hương hành tuổi mới tứ tuần hãy còn tráng kiện, nghe nói làm chồng thứ được miễn thuế đất. Thuế sản ba năm, lại thêm miễn việc làng, việc hội ba năm nữa, hành cũng ưng ưng. Hành bàn với thị miễu vợ cả. Miễu nhoáng cái tính ra ngay, lời lãi bốn lạng vàng, lại có thêm người làm. Tháng đôi lần, bè buôn măng khô thuốc bắc của nhà hành từ mạn ngược cập bến, chưa có người quản lý.
Nhà thứ một mẹ một con, chẳng lo thứ của Nả về nuôi bên ngoại. Ngặt nỗi Miễu chưa có con trai. Ngặt nỗi hai vợ bé của Hành cũng chưa ai có con trai cả mà thứ thì ruộng già mạ ngấu, hồng nở, eo thon, dễ sinh quý tử lắm. Không được đến hổ nó còn đánh được cả họ nhà ông dễ nó tha à không làm dâu nhà này được. Miễu tuyên bố miễu đáo để nổi danh. Trước khi hành nạt hai thiếp, Miễu đuối lý là vì chưa có con trai, nhưng khi thấy hai người thiếp cũng đều không có con trai cả. Miễu dành lại thế cờ. Việc lớn việc nhỏ hương hành không thông qua Miễu thì đừng hòng dám định đoạt thứ vừa nghe làng chỉ định hương hành cưới mình về làm thiếp đã nẩu hết cả người ra. Nhà ấy đời đời buôn bán dọc ngang từ cái kim sợi chỉ đến vàng nén vàng thoi, chả cái gì không mua bằng tiền, chả cái gì đáng giá bằng tiền. Hương hành thì nổi tiếng dâm dê, ở đâu có váy là lật. Ở đâu có yếm là sờ. Thị miễu vợ cả lại đanh ác, mình về đấy sượng sùng, biết ra vẻ gì.
U thứ thì trầm khuyên ngăn. Phận con như thế về nhà người ta cũng chẳng dám đối xử tệ bạc dù gì thì cũng còn làng xóm trông vào ừ thì phận mình đến việc lấy chồng cũng phải để cho cả làng định đoạt thứ chua chát thứ cứ tựa cửa mà thở dài từ sáng cho đến tối nhưng u thứ thì bồn chồn ra mặt sao mãi không thấy nhà hương thành đến đánh tiếng nhỉ dù là nạp thiếp nhưng thứ cũng danh giá kém ai làng quyết không có nghĩa là thứ theo không người ta về được. U thứ đã đếm đi đếm lại xem có mấy buồng cau lại cẩn thận tưới thêm nước. Dọn sạch gốc cho giàn trầu tươi mơn mởn đẹp mắt. Vẫn chưa thấy động tĩnh. U mang tiếp đồ thờ ra đánh cho sáng bóng. Nửa ngày trời nữa lại trôi qua. Thêm nửa ngày cho việc quét sân nhổ cỏ dại mọc. Nhìn u làm thứ những muốn lạy u đừng cố đuổi thư ra khỏi nhà nữa. Nhưng biết xác muối vào lòng nhau lúc này là việc chẳng đặng đừng. Thôi cứ để cho u mừng lấy vài lần.
Từ ngày thứ đánh khổ đến nay u vừa yêu vừa kính vừa tự hào vừa nhún nhường cũng lại vừa gần vừa xa với thứ. Đẻ ra một anh hùng dù anh hùng ấy vẫn còn bé bỏng trong vòng tay mình thì những cảm giác lẫn lộn vẫn khiến u thứ loay hoay chẳng biết cư xử ra sao nó vừa là vật báu của mình, nó cũng là vật báu của cả làng, dù sai dù đúng, u chẳng bao giờ dám nói nặng thứ nửa lời, chỉ biết van vỉ, thậm chí dấm dằn, dỗi thầm.
Thứ về tới ngõ va phải u sấp cửa chạy ra. Nhà chật, người tràn cả ra sân ra giếng, ai nấy râm ran rạng rỡ. Cô dâu về rồi. Hai họ chờ mãi, thôi đừng xấu hổ nữa, vào chào họ đi mỗi một câu thứ hoa cả mắt thôi cái ngày ấy cũng đến rồi sao số phận cứ sắp đặt hết thế này thứ chỉ việc ngồi đúng vào chỗ dành cho mình làm những việc dù muốn dù không Thứ nhìn quanh không phải nhà Hương hành, không thấy thị miễu, chỉ thấy phó hiệu nhấp nhổm giữa nhà, trên bàn xanh đỏ tím vàng mấy khay lụa, đũi, áo tứ thân, thắt lưng điều, toàn thứ nhà làm ra cả. Mới hôm trước còn là hương hành, sao giờ người đi hỏi thứ lại là phó hiệu phó hều may mặc cho người quyền quý cả vùng này, bàn tay có hoa bao nhiêu thì trên mặt có hoa bấy nhiêu.
Thằng nhỏ vụ việc còn quả quyết với những người hiếu sự, là có lúc hều vừa may, vừa lấy kim gại gại lên má. Báo hại nó trước khi mang áo trả khách, phải đập cật lực cho hàng vóc nhân trứng cá văng hết đi. Phó hều cũng nổi tiếng ghi keo. Kết thúc mỗi buổi làm, hều mang cân xa cân từng bị vài vụn. Đến những cuộn chỉ hều cũng mang cân biên vào sổ cẩn thận thằng nhỏ nhiều lúc chơi khăm nó đến trước phun nước vào vải phun vừa đủ âm ẩm thôi đến lúc hều cân lại không tin vào mắt mình mặt thuỗn ra tay dò theo sổ mồm lẩm bẩm chả lẽ vải đẻ à thế mà giờ đây Hều dám bỏ ngần kia thứ quý giá ra để hỏi thứ hẳn đánh khơi được món hời thứ chẳng nói gì lẳng lặng đi vào buồng mãi sau thứ trở ra mặt hoa sa phấn ai nấy chưa kịp mừng thì đã thấy cô vứt uỵch con hổ nhồi rơm ra giữa nhà rồi thứ khua con dao găm sáng loáng lên mặt long sòng sọc mà này năm nào cũng diễn đi diễn lại nhưng lại sân đình giờ trong gian nhà chật hẹp thế này lại chẳng lễ lạc hội hè gì chẳng phải đầu phải tai chức sắc quan khách đằng giai xanh mắt bấm nhau nổi nhanh cho yên.
Thứ hú thứ hét múa may quay cuồng cho khàn giọng chóng mặt thì ngồi phịch xuống. Trong bóng tối âm âm u u chỉ còn mỗi hai mẹ con đồ đạc lễ lạc cũng cuốn theo người đi cả rồi. U thứ chẳng biết làm sao lại chạy ra chạy vào hai tay khua lên thả xuống bất lực. Thứ nhìn theo u nhìn nắng lóa ngoài kia hoa cả mắt tớ nói làng đồn cô Thứ lẩn thần hóa tiên rồi các bà vợ thì ngấm nguết rè bỉu đức ông chồng trong góc buồng đấy thiếu hơi dai nó ra thế đấy có muốn đây cũng phải phát rồ không thì bảo đừng có mở miệng ra là cằn nhằn đàn bà gì mà ham hố mệt lúc nào cũng mệt sao mà mệt hay là đi cưỡi hổ hết sức rồi của lạ bằng tạ đường phèn đừng ham của lạ chữa bệnh cho thứ hổ để làng phong anh hùng là không xong với gái này đâu nhá các bà mẹ thì dấm dứa đe dọa con gái lấy chồng ngay có muốn giống cô Thứ hay không thứ chẳng buồn nghe ai nói gì nữa chỉ có u là tất cả nghe chỗ này ngóng chỗ kia rồi về nằm sượt ra võng lúc nào cũng ầm ầm nước mắt sốt hết cả ruột nhiều lúc thứ muốn cáu lên muốn gắt lên hoàn cảnh đã trớ trêu khổ sở lắm rồi oằn mình gánh chưa đủ hay sao mà người nhà còn muốn chất nặng thêm đến khi u nghe rõ mười mươi bà mối nói phó hều nhận lời thị miễu thay hương hành đi hỏi thứ về làm vợ là để đổi lấy nửa bè the đầu.
Chả mà làng sục quá rồi. Nếu hương hành không chịu trách nhiệm cưới thứ thì trước hương trả về cho làng. Cắt xuất hội họp đánh chén ngoài đình. Thiên hạ gọi ông hay thằng mặc kệ. Chỉ có thị miễu mới nghĩ ra chiêu này. Trong khi cả làng đồn đoán om lên về cô thứ hóa rồi thì chỉ có thứ miễu, hều, hành, là chẳng lạ gì sự tình khi mọi thứ đã yên ổn u thứ mới tạm yên tâm con mình chưa đến nỗi mất hết trí khôn bà lại quay ra thì thầm gì đó với bà bối ra chiều tâm đắc lắm thế rồi cô Thứ cũng đã lấy chồng, lấy anh Điền đám cưới cô cả làng góp gạo góp thịt, góp rượu, góp công, ăn uống linh đình hai ba ngày trời, cô dâu chú rể mặt mày rạng rỡ, người thân chỉ có mỗi u thứ và bà bối, hớn hở cười nói đến quên ngày quên đêm. Cưới xong anh Điền chuyển hẳn đến ở rể, tiện bề chăm sóc cho mẹ con nhà Thứ chẳng là chú rể bốn người ngụ cư, một thân một mình lang bạt đến đây đã bốn năm năm chỉ được cắm lều rìa làng.
Nay lấy thứ, làng chính thức công nhận chú rể là con dân của làng, được tháp tùng vợ hội hè lễ tết, có chết cũng được chôn cất tang ma đàng hoàng. Chưa kể, gặp Điền lần đầu, thứ đã ưng ngay. Điều này khiến Điền tự thấy mình oai lên mấy bậc đám dọn dẹp xong tân lang tân nương đóng cửa động phòng không chỉ mình u thứ nghe ngóng cả làng cũng nghe ngóng theo sáng ra mãi chẳng thấy cửa mở u thứ hồi hộp phập vừa đi lại vừa vuốt ngực. Sau sốt ruột quá bà mang chổi che ra quét sân sàn sạt cũng là để ý tứ đùa những người khướu sự ngấp nghé bên bờ dậu. Chở vào nhà đã thấy anh Điền đang uống nước chè đứng dậy chào ung rồi lững thững ra vườn. U thứ lật đật chạy vào buồng cưới thấy thứ nằm thiêm thiếp thì lại rón rén đi ra. Bữa trưa thấy thứ buồn buồn trong lòng bà đầy nghi hoặc quẩn quanh bên con.
Đánh bạo mấy lần mới dám phạm lời thì thứ dấm dẳng. Chẳng sao sất rồi cũng lại bỏ ra vườn vừa khuất bóng thì thấy điền quay trở vào lại chào u rồi chui vào buồng nằm võng đưa chèo trèo thật ra Thứ rất muốn gục đầu vào vai u mà khóc mà kể lể tâm tình nhưng thứ biết kể gì bây giờ chẳng lẽ kể lại với mẹ rằng suốt đêm tân hôn hai đứa ngồi nhìn nhau ư tất cả chỉ vậy Tịnh không có gì hơn có ai bảo mà Thứ biết lúc còn be thì chẳng ai nói cho. Lúc bạn bè túm bày tụm ba bàn chuyện yêu đương, liếc mắt đưa tình, thì cũng là lúc u thứ vừa bốc phải lá thăm oan nghiệt. Đến lượt thứ phải cống mình cho ông ba mươi. Trong cả năm trời, khi thứ héo hon sầu muộn, lo lắng, mình sắp đi vào chỗ chết, thì gái tân trong làng hối hả lấy chồng. Chả sợ năm sau lại đến lượt làm mồi cho hộ. Sau đó đánh hổ chết rồi, thứ là liệt nữ, ai còn dám bàn những lăng nhăng trước mặt cô nữa. Thứ cũng mải mê hội hè đình đám không bạn bè tâm sự được với những mẹ nheo nhóc cái con. Cứ thế lũ trẻ mới lớn lên. Lớp người cũ già đi. U thứ cũng quên. Bà bối cũng quên.
Chính thứ cũng quên không nhớ ra rằng mình chẳng biết gì về chuyện này. Thư cứ nghĩ chuyện động phòng trăm sự tại Tân Lang. Đàn ông sẽ biết cách dìu dắt đàn bà đến những bờ bến mới chờ mãi Điền vẫn không nhúc nhích không lẽ Điền cũng không biết gì vô lý người đi cùng trời cúi đất như Điền đã ngoài ba mươi tuổi như Điền có tấc đất mà dùi không biết cắm là sao gà gáy nheo nhéo ngoài rong thứ vẫn ngồi ủ rũ mắt vằn đỏ Điền Lý nhí mình mời mình ngả lưng thứ mừng thầm tiếp lời mình cũng lên đây đi tôi nằm võng được rồi thứ nghẹn họng đây là lần đầu tiên vợ chồng ở riêng với nhau lần thứ nhất Điền đến cho Thứ xem mặt lần thứ hai là lễ thành hôn những lúc ấy cả hai đều sượng dùng ai bảo làm gì thì làm đấy chẳng kịp nghĩ ngợi gì cả giờ trơ hai đứa ra đêm tân hôn mà đứa nằm giường đứa nằm võng là thế nào Thư cứ ngồi đấy Điền cũng không dám rời ghế cho đến sáng chẳng ai nói thế mà chuyện anh Điền sợ vía cô Thứ không làm nổi đêm tân hôn đã chuyền khắp làng **** **** bao kẻ ao ước không được mèo mủ vớ cá rán lại còn ôi chao con ngựa ngửi thấy phân hổ còn nhũn cả tứ chi cô thứ đánh chết hổ lại năm nào cũng xách hổ đi diễn trò mùi hổ nó bám vào người vía hổ nó ăn vào máu anh cu Điền không nhũn mới là lạ chặt phải chi vào tay mình bà Mối vận dụng kỹ năng hơn bốn mươi năm ăn trầu cau của thiên hạ, da gần gỡ, quát nạt, nịnh nọt thứ đẫy buổi chiều. Trước khi ra về, bà kín đáo nháy mắt với u thứ, bảo đảm mọi chuyện đã xong xuôi.
Trống ngực người già, lại một phen loạn nhịp. Thấy thứ ngồi trên võng, tóc xõa, lưng trần, dải yếm thắt hờ hững bên eo, thả xuống đường hông căng phồng, anh Điền sững sờ. Cô Thứ quay ra cười bẽn lẽn, răng đen lay láy, hai má đỏ hồng anh Điền đi như mộng du về phía cô. Thứ đón lấy ánh mắt chồng, thứ quấn quyện lấy ánh mắt ấy. Thứ siết chặt ánh mắt ấy như hai cơ thể sát vào nhau quằn quại. Anh Điền đến bên vẫn cứ ngây ra. Cuộc vặn xoắn trong mắt thứ chợt ngưng mặt. Thứ vớ lấy chiếc lược ở bên mình chải tóc cho tôi nhá. Anh Điền cũng chỉ chờ có tí quỳ xuống hai tay run run đỡ từng món tóc của Thứ lên chải đều chải đều tóc đã mềm như nước mượt như tơ rồi Thứ lại bảo mình vấn tóc cho tôi nhá anh Điền loay hoay vụng về mãi mái tóc vẫn xổ tung thứ nắm lấy tay anh kiên nhẫn tỉ mẩn hướng dẫn từng bước tóc vấn xong rồi anh Điền vẫn nửa ngồi nửa quỳ bên võng thứ bám lấy cổ anh thì thầm mình bế tôi lên nhá liền sau đó Thư thấy cảm giác chông chênh khi cơ thể được đưa lên không trung thấy vòng tay Điền chắt nịch đỡ bên người mình cô áp môi vào má chồng cô oằn người để cả bầu ngực mình cọ xát lên ngực chồng cơn bồng bềnh rạo rực lên cao khi lưng cô cảm nhận được chiếc giường phía dưới ngay lập tức cô vít cổ anh Điền xuống cả hai quấn lấy nhau ngấu nghiến rít sóng nhưng rồi anh Điền lật mình tay thứ rơi vào chơi vơi hơi thở anh Điền đã trở lại đều đều nước mắt thứ cũng lặng lẽ ướt đẫm một bên má từ bao giờ bất ngờ anh Điền quay trở lại cô Thứ cũng vội vàng trở mình tránh cái nhìn của chồng đến lượt anh Điền tay chống đỡ đầu tay kia vuốt nhẹ lên bờ vai trần của cô vuốt mãi vuốt mãi gà lại gáy ánh đèn dầu vẫn liêu riêu.
Một hình thù kỳ dị hất bóng lên tường, thứ giật mình đánh thót. Bị cái giật mình của thứ làm cho chú ý, anh Điền hình như cũng nhìn theo thứ, phát hiện ra con hổ nhồi rơm vẫn còn để ở góc buồng. Thứ trách thầm. Sau buồng tân hôn mà mình quên không bỏ con hổ ra. Chả trách cô bật dậy xách con hổ vứt ra khỏi buồng quay vào đã thấy anh Điền nằm vắt tay lên trán nhìn chân chân lên trần nhà mình. Thứ bỏ rơi câu nói kèm tiếng thở dài cô nằm trở lại bên chồng mắm môi quyết định mình nghe tôi kể chuyện đánh hổ nhá nghe kể mãi ngoài đình rồi còn gì thì mình cứ nghe tôi kể lần này nữa thôi cũng nằm trên chân mắt lên trần nhà Thứ nhớ lại cái buổi sáng cách đây hơn chục năm trời khi ấy Thứ còn trẻ lắm bị làng bỏ lại bìa rừng đầu làng sau khi tế lễ linh đình thứ khóc rạc rời xung quanh **** lặng như tờ không có cái gì để thứ có thể bấu víu cả u thứ thì đã ngất đi nằm thiêm thiếp trên giường từ lâu chồng mất sớm nhà có mỗi muộn con gái an ủi về già thế mà đành phải cam tâm nhìn làng trống dăm cờ mở đưa con vào chỗ chết lệ làng thế rồi nếu không tuân thủ cả làng sẽ mắc đại dịch sẽ gặp tai ương sẽ bị thần rừng trừng phạt suốt nửa năm trời từ khi bắt phải lá thăm oan nghiệt thứ bao lần oan dắt u bỏ trốn lần nào cũng bị cánh tuần đinh bắt được giải về có phải mỗi tuần đinh đâu cả làng này giờ đều canh chừng u con thứ chả thứ trốn mất có thể chính con cái họ phải thế thân ngừng một lát Thứ nhìn chồng vẫn thấy anh chăm chú lắng nghe. Không bị thương tí nào à anh Điền nhòm dậy hỏi nhưng không đáng kể. Sao ở ngoài đình mình lại kể khác đằng nào thì con hổ chả chết dưới tay tôi thế hả mình.
Thứ gọi thêm câu nữa anh Điền đã ngáy sáng hôm sau u nhìn mặt Thứ dò rét thấy Thứ vẫn lặng thinh U chỉ biết vào bếp khóc dấm dúi khóc thầm ấy vậy mà sáng hôm sau sáng sau nữa cứ thấy vợ chồng dậy muộn thứ tươi tỉnh hẳn lên sáng đi uyển chuyển mượt mà thêm vài tháng nữa thứ vác thấy bụng lùm lùm đi như diễu qua mặt bàn dân thiên hạ chỉ thấy anh Điền ăn chiêu hơn u thứ khỏe hẳn ra chả thấy ốm đau bệnh tật gì nữa vừa chăm lo cho con gái u vừa hết sức chiều chuộng con rể một bữa đi chợ về trời sầm sập giông gió u nghe anh nghiền quát Dậy chải tóc ngay, chỉ biết nằm ườn ra đấy à? U vội thụt trở ra ngoài hàng rào thấy thứ cung cúc cào thóc bê thúng nước mưa chan hòa trên má u tự bao giờ rồi u lại cười tủm tỉm hội làng năm sau thứ vừa hết cữ u thứ ẵm bồng thằng chó con của bà rục rã hai vợ chồng sánh vai nhau đi vội vã thế nào đến hội vẫn chưa hóa trang thứ mượn phường trèo lọ phấn quét vài đường cơ bản ngoài đình làng nhốn nháo hết cả sao lâu thế nhỉ mãi chưa mở màn.
Nhanh lên nhanh lên. Tiếng trẻ con bắt nhịp tiếng trống chiên thanh la não bạn thúc dồn dập cô thứ vẫn chưa xong có tiếng ai đó nói vọng ra trả thứ thì Phường trèo ra hát trước cũng được chả vỡ hội bây giờ có ai đó nói vọng vào tiếng đùn đẩy ấm oái vọng vào mỗi lúc một gắt gao Lý Trường toát mồ hôi đầu khăn mũ vắt vai tất tả chạy vào thét có nhanh không cắt suốt bây giờ ơi. Xách con hổ ra đang mải đâm chém thì có tiếng cười rinh rích rồi cả hội cười vang như vỡ trận. Thứ đưa mắt nhìn xuống đám đông nhất là đàn ông con trai mắt sáng rực như hổ.
Chột dạ thứ thấy man mát ươn ướt nơi ngực. Hóa ra bầu sữa căng thấm ướt cả khoang áo tự bao giờ làm nhô lên hai vú sữa to như ấm tích. Nhũ hoa hằn qua yếm áo. Luống cuốn thứ xoay ngửa xách hồ chạy vào trong. Tìm mãi chả thấy anh điền đâu. Thứ cắm cổ đi về nước mắt thánh thót chảy xuống nơi các bạn vừa nghe chuyện ngắn câu thứ kén chồng của tác giả Hương Thị