1
Bạn cần hỗ trợ?
[Truyện full] Vợ và tình nhân – Phần 3 – Truyện ngôn tình hay nhất - Megateen - Kênh thông tin đa chiều về giới trẻ

[Truyện full] Vợ và tình nhân – Phần 3 – Truyện ngôn tình hay nhất

Truyện ngôn tình – Âm thầm kéo anh trở lại trong **** lặng tôi theo dõi anh ở đời nếu có một trăm người đàn bà biết chồng mình ngoại tình thì có đến chín mươi người sẽ theo dõi đó là sai lầm tôi nhận ra điều đó khi chuyện của anh và Kim vỡ lỡ người ta nói rồi không thấy thì sẽ không đau. Bình thường giờ nghỉ trưa tôi luôn ở lại cơ quan. Ban ngày anh trên cửa hàng không biểu hiện gì vì ở đó rất đông nhân viên. Tôi đoán anh sẽ đi về Kim vào buổi trưa nên tôi ngồi trong taxi đợi ở trước cửa hàng đợi anh ra. Đúng như tôi đoán họ ra về mỗi người một nhà nhưng lại gặp nhau ở cùng một chỗ. Đó là một nhà hàng nhỏ. Lối vào nhà hàng có cửa trước và cửa sau. Anh và Kim vào cửa trước. Tôi đi cửa sau. Hai người họ ngồi dưới. Tôi ngồi trên nhìn xuống. Cậu phục vụ ra đưa menu cho tôi gọi món. Tôi chỉ chọn hai ba món đơn giản. Vì tôi đâu phải tới để ăn. Mà thực ra tôi cũng không nuốt nổi. Bên dưới anh và Kim cũng bắt đầu ngồi ăn. Tôi thấy anh cười với Kim rất tươi.

Họ gắp đồ ăn cho nhau. Vừa ăn vừa trò chuyện. Thỉnh thoảng anh lại đưa tay vén tóc cho cô ấy. Còn Kim thì thỉnh thoảng bán cho anh một miếng. Nhìn cảnh đó mà bàn tay cầm đôi đũa của tôi cứng ngắt. Miếng nấm hương thường ngày tôi vẫn thích bỗng trở nên đáng ngất trong miệng. Tôi buông đũa đứng dậy ra thanh toán với bàn ăn gần như nguyên vẹn. Nhìn thế là đủ rồi. Nghỉ thêm cũng chỉ đau lòng thôi. Tôi rời khỏi nhà hàng. Gọi điện cho sếp xin nghỉ làm rồi trở về nhà chui vào phòng nằm. Mẹ chồng hỏi thì tôi bảo thấy đau đầu và hơi mệt nên muốn nghỉ. Nhưng tôi không nghỉ mà ngược lại trùm chăn kín đầu nằm trong phòng khóc như mưa.

Những người đàn như tôi đã trải qua đôi ba lần đau khổ vì tình. Nhiều lúc thấy mình như chẳng còn nước mắt để khóc cho tình yêu thêm một lần nào nữa. Thế tôi đang khóc vì gì? Yêu anh hay vì mối nhân duyên muộn màng đang trên bờ đổ vỡ. Hay cảm giác bị phản bội bởi người đàn ông là chồng mình. Đương nhiên tôi không lý giải được. Chính bởi tôi không xác định nổi mình đang đau khổ bởi điều gì? Tôi chỉ có thể ôm những câu hỏi và để mình đắm chìm trong đó tôi đó anh trở về nhưng tôi vẫn **** lặng.

Có lẽ anh chưa hay tôi đã biết gì thấy gì, cũng không hiểu những cảm giác tôi đang trải qua, nên anh cứ bình thản như không vậy. Tôi bảo ốm, cứ nằm chôn mình trong phòng không muốn đối diện với anh. Tôi bất giác sợ anh, chỉ cần nhìn thấy anh là tôi lại tự mừng tựa ra những điều tôi đã thấy. Bao nhiêu hình ảnh đó như một mảnh giấy ráp chứ trả giáp vào tim tôi đau đớn. Tôi bỏ cơm, anh đi mua cháo và thuốc mang vào cho tôi. Tôi bảo, anh để đó lát em ăn. Nhưng khi anh đóng cửa lại nhìn vào bát cháo nghi ngút tôi bỗng khóc òa. Anh có thương tôi không? Có thương người phụ nữ đã gồng gánh cùng anh. Có thương người vợ mang cho anh một mái ấm.

Có thương người phụ nữ đã sinh cho anh một đứa con kháu khỉnh đáng yêu. Anh có thương người nằm chung giường đã cùng anh chung lưng đấu cợn hay không. Anh có thương không mà anh lại làm thế. Sao anh lại ngoại tình. Những câu hỏi đó khiến nội tâm tôi như chực bùng nổ. Nhưng tôi lại cứ cô nen nó thật sâu xuống lòng mình không người chê trách tôi ngốc nghếch. Lý do gì khiến tôi cam chịu mà **** lặng như vậy. Vì tôi thương anh, thương con tôi, thương bố mẹ tôi, bố mẹ anh. Hai đứa con đến với nhau thật muộn màng như hi vọng cuối cùng của các cụ. Ở cái tuổi ba lăm bốn mươi này, nếu đổ vỡ nghĩa là dang dở. Chúng tôi đâu phải trẻ con, đâu phải không có gì ràng buộc mà nó dừng là dừng nghe được. Tôi không mang điều đó ra biện bạch cho sự cam chịu của mình. Nhưng nếu tôi làm lớn chuyện, tôi lan ra khóc lóc trước mặt anh.

Có chắc tôi sẽ đưa thứ về được vị trí ban đầu. Hay chỉ làm mọi thứ thêm xa cách và đủ sâu vào trí óc con tôi. Tôi **** lặng không phải vì tôi bất lực mà tôi chỉ đang cố gắng tìm cách cứu vãn cả một gia đình đêm tôi mất ngủ. Tôi lại đợi anh ngủ say rồi mở điện thoại anh lần mò. Tôi mở Zalo của anh, anh chỉ lưu duy nhất tin nhắn của Kim. Ngoài ra không có thêm ai khác. Tôi đọc, nước mắt cứ nhòe đi vì những gì anh dành cho cô ấy. Có lẽ mối quan hệ của họ đã bắt đầu từ lâu. Nó không đơn giản như người ta vẫn nghĩ. Anh là người khô khan, tuy thật thà và hay quan tâm nhưng lại không biết cách diễn đạt. Thế nhưng cái cách anh nói chuyện với Kim, khiến tôi mơ hồ thấy rằng tình cảm của anh là thật. Điều đó khiến tôi khó chịu vô cùng bởi có lẽ giữa chúng tôi chưa từng. Nhưng tôi không cho phép mình đắm chìm sâu thêm nữa. Suốt mấy năm làm vợ, tôi bỏ quên việc tự yêu thương và chăm sóc chính mình. Quan niệm của tôi, phụ nữ luôn là người giữ lửa cho gia đình.

Tôi muốn anh biết đâu là nơi anh thật sự cần về tôi bắt đầu tập gym trong những buổi chiều ta làm sau khi đón ốc ở phòng tập gần nhà thỉnh thoảng buổi trưa tôi cũng tranh thủ đi spa chăm sóc da nhưng vẫn cố gắng vào bếp nấu nướng cùng mẹ chồng. Thấy tôi thay đổi anh có vẻ bất ngờ. Có một lần anh hỏi tôi. Sao dạo này em khác thế. Tôi đã nhìn anh thật lâu và mỉm cười. Em sợ em thua kém những người phụ nữ khác ngoài xã hội khiến anh xấu hổ. Anh cao mải **** lặng rồi quay đi mà không nhìn thấy đôi mắt ửng ực nước của tôi. Đúng vậy giữa thời hiện đại này những người đàn bà đã có gia đình như tôi nếu chỉ đảm đang thì chưa đủ.

Tôi chịu khó chăm chút bản thân, cũng chịu khó chăm chút cho anh. Chồng tôi tuy ngại tình nhưng anh vẫn luôn về nhà ăn cơm. Ngoại trừ những lúc đi tiếp khách. Trước kia tôi luôn từ chối đi gặp khách hàng cùng anh. Nhưng bây giờ tôi lại khác. Sắm cho mình vài bộ váy đẹp. Cơ thể tập luyện nên cũng săn chắc hơn. Tôi phải tự tin khi đứng cạnh anh. Ngoài ra tôi cũng bắt đầu quản lý các công việc của cửa hàng nên anh bớt bận rộn đi nhiều. Anh có thời gian có tiền có vợ và có cả bồ nên anh phong độ hơn nhiều ra khỏi cửa lúc nào cũng quần là áo lược. Mùi nước xả thơm phức. Tôi muốn những người phụ nữ quanh anh thấy là tôi vẫn đang làm. Thậm chí làm rất tốt cái vai trò một người vợ của anh. Đương nhiên tôi vẫn bám sát chuyện giữa anh và Kim. Họ hẹn hò nhau thế nào. Đi đâu làm gì đa phần tôi nắm được. Nhưng tôi vẫn **** lặng. Vì tôi chọn cách âm thầm kéo anh về chứ không phải là mọi chuyện bung bét rồi trở thành đổ vỡ mỗi lần nhìn thấy anh đi với Kim trái tim tôi đều đau đớn dữ dội. Dù sao chúng tôi cũng vẫn là vợ chồng đầu ấp tay gối. Một ngày nên duyên trong ngày ân nghĩa. Cậu ấy có sai bao giờ đâu. Tôi chỉ ngồi từ xa nhìn họ dù từ nuối tiếc những cái nắm tay. Những nụ hôn vội khi bà ta vẫn chưa từng tôi tìm hiểu về Kim và thật hay khi biết được họ đã quen nhau từ rất lâu rồi khi anh mới bước chân vào kinh doanh còn Kim lúc đó mới đang chỉ là sinh viên đại học.

Nghe một số người quen của anh kể lại mối tình đó cũng kéo dài được vài năm thì dừng lại vì bố mẹ Kim không đồng ý. Có lý do thì không ai biết được. Anh chưa từng nói với tôi về Kim bao giờ nên khi biết chuyện này tôi hơi bất ngờ. Là một mối quan hệ cũ đang được làm mới lại. Một hôm anh trước mời công khách bên cửa hàng. Là nhà phân phối của anh lên thăm và gặp mặt chi nhánh. Tối hôm đó, tôi chọn cho mình một bộ đầm đẹp, quý phái và cách trang điểm nhẹ nhàng. Người ta nói tôi trẻ hơn tuổi thực. Bữa cơm đó đương nhiên có toàn bộ nhân viên bên chồng tôi và cũng có cả Kim. Tôi luôn đứng bên cạnh anh, khi nói chuyện với khách của anh.

Từ một điều chồng em, hai điều chồng em. Tôi biết nét mặt anh có vẻ không thoải mái. Đôi lần tôi bắt gặp anh đôi mắt nhìn Kim, nhưng tôi phở như không thấy, vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ. Còn Kim nét có chút u buồn. Ai cũng vậy khi thấy vợ chồng của mình lúc nào cũng nhìn người khác một cách tha thiết cả sau đó không dễ chịu chút nào. Chỉ là tôi đã quá kiên nhẫn đã ngậm đắng nuốt cay. Nhưng nếu sự **** lặng sự nhẫn nhịn và cả sự cố gắng đều không được đáp trả thì tốt nhất đừng tự hy sinh mình vì điều gì nữa. Một ngày cuối tháng chín năm hai nghìn không trăm mười sáu phòng tôi chung tiền tổ chức sinh nhật cho một chị làm cùng.

Đó lại là cái lệ của phòng kế toán. Chúng tôi kéo nhau đi ăn ngay tại một nhà hàng gần trung tâm thành phố và ở đó tôi gặp anh. Bước vào khu để xe tôi đã nhận ra ngay biển số chiếc xe quen thuộc của chồng tôi đang nằm đỗ chình ình ngay giữa bãi. Trưa nay tôi gọi điện rủ anh đi chung với cơ quan. Anh từ chối do việc cửa hàng anh sẽ xong muộn. Ngó đồng hồ đã mười hai giờ kém. Có lẽ anh đã nghỉ một lúc rồi. Tôi vừa cởi áo chống nắng chưa cả kịp cởi mũ bảo hiểm và khẩu trang thì một chiếc taxi đi vào đỗ trước mặt tôi chỉ vài mét. Là Kim. Cô ấy bước ra chạy rất nhanh vào trong

Megateen - Kênh thông tin đa chiều về giới trẻ
Logo
Compare items
  • Total (0)
Compare
0