Chuyện về đàn ông
Tác giả : Hội An
——————————
Truyện ngôn tình – Tin về chuyện lục đục của vợ chồng Xương Lan đi nhanh chóng chẳng phải là sự va nhau của bát đũa trong trại nó nghiêm trọng hơn to tát hơn nhiều người ta nói rằng ngạn chồng của xương có bồ đã mấy năm nay mà vợ con chẳng hay biết gì trầm trọng hơn cô bồ đó đã hai lần xảy thai thật là may xin lỗi nếu như những sinh linh nhỏ nhoi kia không xấu số thì không biết sự thể sẽ thế nào chẳng ai có thể tin được Ngạn lại có thể bắt bồ điều đầu tiên để không tin là vì Ngạn hiền lành quá thật thà quá ăn nói thì nhỏ nhẹ tác phong thì chững chạc lại đang làm việc trong ngành công an nữa thì bởi vậy ở cơ quan Ngạn là trưởng phòng còn ở trong hội đồng hương quê tôi Ngạn được bầu làm hội trưởng đến mấy nhiệm kỳ rồi mọi việc thuộc về trách nhiệm của hội ngạn đều quan tâm chu từ việc thăm viếng người bệnh, người tai nạn đến việc vận động ủng hộ người có khó khăn đột xuất.
Cả những ủng hộ về vật chất lẫn tinh thần cho những sự kiện lớn ở quê hương như xây cầu, xây nhà văn hóa ngoài ra Ngạn cư xử với mọi người nhất là chị em phụ nữ rất đàng hoàng ai cũng coi Ngạn là mẫu người đàn ông lý tưởng đùng một phát chuyện xảy ra người ta bán tín bán nghi người ta hỏi nhau xem tin có thật không đừng mất cảnh giác để kẻ xấu lợi dụng tuyên truyền bậy bạ các chị nhà mình thì tốn khối thời gian để nấu cháo trên điện thoại một điều nữa khó tin là Ngạn không thể mất công tìm kiếm bồ bịch khi mà xương đẹp như thế đám đàn bà con gái chúng tôi mắc cái tật hay để ý người khác chả phải nói ai mỗi khi xương đến chơi tôi thường lặng ngắm cô ấy một cách thèm thuồng ghen tị xương có thân hình mảnh mai nhưng đầy đặn những đường nét thanh thoát mà gợi cảm ấy là mong ước của bất cứ người đàn bà nào nhưng không chỉ khuôn mặt trái xoan với nét cười quyến rũ của hàm răng trắng đều như ngọc và làn môi hồng tự nhiên đều đặn mới chính là điều đầu tiên để xương được coi là một người đẹp. Và bao giờ cũng vậy.
Cái đẹp vốn là của hiếm. Tạo hóa dường như khó khăn hơn nhiều khi tạo ra một kiệt tác so với việc nhào nặn hời hợt cầu thả hàng vạn hình hài. Trong đó có tôi chẳng hạn bởi vậy mà tôi thường mơ ước hão huyền giá mà mình đẹp như xương để lão chồng mắc dịch của mình khỏi thi thoảng lại than thở lại ao ước tỷ dụ như là khi xem TV chẳng hạn chả biết có chú ý nội dung chính hay không mà lâu lâu lại trầm trồ chà Vân Khánh đẹp quá xem Mỹ Dung kìa mê hồn chưa hoặc mấy nhỏ diễn viên chèo ở đâu ra mà như thể tiên xa vậy. Ôi người đâu mà hồn nhiên đến vô ý vô tứ sao lão không nghĩ tôi ngồi bên có thể chạnh lòng tôi mắc chứng thấp khớp đã vài năm nay nên lên xuống cầu thang một cách tập thểnh ban đêm thì thi thoảng lên cơn suyễn ho xù xụ lão ấy cũng chẳng hơn gì cao huyết áp uống thuốc dài dài lại mắc chứng sỏi thận kinh niên nhưng lão ấy không bao giờ than vãn bệnh mình mà lại than vắn thở dài tình trạng của vợ người ta thì khỏe mạnh vợ mình thì gần tàn đời thì thôi về trời thì về sớm đi để người ta còn lo tương lai hỡi ôi nghe thấy bội bạc chưa trời hỡi trời chiều nay chủ nhật tôi đang lúi húi dọn dẹp nhà cửa thì Sương đến Sương mặc một bộ bà Ba lụa màu cốm non trông cô ấy vẫn nuột nà hấp dẫn một vẻ đẹp giản dị mà đài cát tuy nhiên hình như cô ấy có gầy đi thân xác có nhợt nhạt hơn một chút xương nhẹ nhàng ngồi xuống ghế rồi ngại ngùng hỏi tôi anh tưởng đi đâu hả chị.
Yên tâm đi chị em mình nói chuyện thoải mái lão ấy Tết đi nhậu rồi có mấy ông bạn vừa tới rủ xương trở nên giàu dĩ đôi mắt đẹp với rèm mi dài thấp thoáng một áng mây che rồi những giọt nước mắt ứa ra tôi thương cảm đầu đuôi sao kể cho chị nghe đi có loáng thoáng dư luận nhưng chị cũng chưa tin được xương đưa tay vén lọn tóc lòa xòa bên má đúng cả đấy chị ơi thật em cũng chẳng ngờ lại ra nông nỗi ấy thì ra chuyện. Bắt đầu từ mấy năm trước lúc đó Ngạn được cử đi học một lớp đại học tại trước ở thành phố Hồ Chí Minh mỗi quý đi học hết một tháng tình cờ vào một sáng chủ nhật nọ Ngạn gặp lại Lan Anh là người quen cũ từ ngày chưa lấy vợ Lan Anh kén Ngạn chỉ vài tuổi nghĩa là nhiều tuổi hơn cả xương tình trạng xa nhà ăn cơm bụi vỉa hè thật chẳng sung sướng gì nhà Lan Anh không xa chỗ học của Ngạn bao nhiêu cô ta mời Ngạn tới chơi. Vào chiều đó một căn nhà nhỏ gọn gàng như trống vắng hỏi chồng đã ly dị lâu rồi hỏi con gửi vào trường nội trú vì cô không dành trong việc kèm con học hàng ngày hỏi sao không đi bước nữa cho khỏi buồn đáp nhưng mà có hợp ai đâu qua một lần đò là sợ nước rồi may thì được nổi khéo không lại chìm Ngạn đĩnh đạc nhưng dễ thương cảm dễ mùi lòng từ đó cứ vài ngày anh lại ghé lại vào buổi chiều những bữa ăn công phu nấu nướng món này món kia chẳng thể không làm ngạn cảm động hầu hết người ta nhất trí rằng tình yêu bắt đầu từ đôi mắt có một số rụt rè đề nghị tình yêu có thể bắt đầu từ dạ dày cũng đúng thế chăng tình trạng mến mến thương thương như thế kéo dài khá lâu rồi cái gì đến phải đến một chiều kia sau bữa ăn thì trời đổ mưa cơn mưa cuối mùa dai dễ sợ cứ dào dạt dào dạt như tình cảm đang thốc hối trong lòng cả hai người mưa kéo theo gió dữ dằn thổi thốc ngoài bụi rùa cảnh trước sân mưa làm người ta cảm thấy lạnh lẽo và thèm một khung cảnh ấm áp thì đây khung cảnh vẫn đang ấm áp với ánh đèn vàng dịu dàng. Cái ti vi mở nhỏ nhưng chẳng ai chú ý nó đang nói cái gì.
Con mèo mun cọ cọ vào lòng ngạn thân thiết như anh đang là chủ nhân thực sự của căn nhà vậy. Phòng trong ngọn đèn ngủ đã bật sẵn thiết tha mời gọi với chăm ấm nệm êm. Ngạn bỗng thấy lạnh lẽo vô cùng khi nghĩ đến căn phòng trọ tồi tàn. Cách đó chỉ mấy trăm mét giọng anh nũng nịu, thối mưa gió thế này anh về làm gì em đâu có ăn thịt anh đâu mà lo có gì đáng lo đâu nhỉ vậy là ngạn tắt lưỡi ở lại Lan Anh không đẹp như xưa người cô ta bề bộn mỡ của lứa tuổi toan về già tuy nhiên cô sửa soạn hơn hẳn vợ ngạn phòng ngủ lúc nào cũng thoảng mùi nước hoa nồng nàn đến cái áo ngủ cô ta mặc cũng cầu kỳ khiêu gợi những bản nhạc cổ điển mở trước khi ngủ sao êm đềm thiết tha quá cô không hề chủ động kéo Ngạn. Mắc vào lưới tình mà chính là Ngạn khi xa vợ đã lâu như người đói lúc đó có nhu cầu ăn chứ chẳng phải nhu cầu thưởng thức rồi điều đó lặp lại nhiều lần món ăn trở thành quen thuộc thành nhu cầu khi có thêm chút rượu kích thích cũng có lúc trong giờ học Ngạn nghe giảng một cách lưu đẫn anh giật mình nghĩ đến ánh mắt tin tưởng đằm thắm của vợ nhưng rồi anh tự chống ta sẽ cắt đứt khi khóa học xong đâu có gì ràng buộc phải đâu có gì ràng buộc quê Lan Anh ở một tỉnh miền Tây không có mối liên hệ gì với mấy ông đồng hương thóc mách của anh ở khúc ruột miền Trung cả công việc của cô ta ổn định thu nhập khá gia đình lại giàu có chẳng thể xảy ra những hệ lụy về đồng tiền vậy đây chỉ là một nhà trọ tình cờ khi đi đường cho chú mưa nhờ thôi kết thúc mỗi đợt học Ngạn lại về với Sương vẫn nồng nàn như cũ vẫn đĩnh đạc như cũ chẳng thể nghi ngờ và lại chuyện phát sinh tình cảm này là nhu cầu của cả đôi bên đâu có ai ép buộc ai.
Ngạn cũng chẳng hề giấu diếm chuyện vợ con với cô ta. Nhưng có một điều Ngạn đã không tính đến. Với Ngạn cô ta chỉ là qua đường. Nhưng Lan Anh thì không. Căn nhà thiếu đàn ông đã lâu nay bây giờ có người lại cánh cửa bị kẹt, vặn lại cái vòi nước chảy. Thay cái bóng đèn cháy đã lâu. Cứ tưởng như không cần để ý những điều lặt vặt đó, bởi nếu muốn gọi thợ lúc nào chẳng được. Nhưng không phải thế, người đàn ông trong nhà làm gì đó vẫn khác với thợ. Có thể là kịp thời hơn, chu đáo hơn, an lòng hơn và không phải trả tiền. Mặc dù số tiền có thể không đáng là bao. Nhưng người đàn bà an ủi là có người nhà cùng lo.
Những thiếu hụt đó sao lâu nay cô không để ý đến trong những đêm mưa gió có người đàn ông trong nhà tự nhiên vững dạ hơn cũng chẳng biết là tai họa đe dọa chỗ nào chỉ tự dưng cảm thấy loáng thoáng ý nghĩ ấy thôi nó không rõ ràng nhưng tình trạng cô đơn hàng ngày giờ được lấp đầy thì rõ ràng lắm chỉ có một mình ăn uống qua loa bao giờ con về mới đi chợ còn thì cô mua cái gì đó ven đường cô đang giảm cân chẳng được ăn uống nào có quan trọng gì nhưng có một người đàn ông trong nhà thì không thể vậy phải xào phải chiên phải nướng cái mùi vị bếp núc khác hẳn lúc bạn đâu ăn đó bạn gì ăn nấy người ta nói có đàn ông thì đàn bà mới thành đàn bà là nói về điều đó chăng rồi cô ta yêu ngạn lúc nào không hay không chỉ vì thiếu thốn tình cảm ngạn cũng đã yêu đấy chứ cao ráo đẹp trai chững chạc tình dục chỉ là những nhen nhóm ban đầu những rung cảm ban đầu một không gian ấm áp có mùi vị đôi lứa bắt đầu là một nhu cầu không thể thiếu được lan anh ngồi thừ ra trong những buổi hoàng hôn không buồn đi nấu cơm những ngày Ngạn đã về tỉnh và cô sắp tâm chiếm đoạt Ngạn cho riêng mình cô cũng nghĩ đến vợ con Ngạn vợ chồng Ngạn có đến ba đứa con gái đứa thứ ba không chỉ là vỡ kế hoạch như khai báo đẻ thừa tiêu chuẩn mà là họ đang cố một đứa con trai Ngạn là con trai duy nhất của bố mẹ nếu không có con trai cũng bị coi là tội bất hiếu nắm được yếu đó Lan Anh bắt đầu lập mưu để có con trai mà Ngạn không hay. Chỉ đến lần sẩy thứ hai thì cô mới đau khổ ôm lấy Ngạn mà khóc.
Có lẽ cô đã quá tuổi để trời cho làm mẹ lần nữa. Nhưng ý nghĩ chiếm đoạt Ngạn thì chưa bao giờ nguôi tắt trong cô. Bây giờ chỉ còn cách làm cho vợ chồng Ngạn lục đục họ chán nhau mà đòi ly dị. Lúc này Ngạn đã học xong có thể sẽ chẳng thời cơ. Để anh ghé cô đều đều như trước. Cô bắt đầu hành động một cái di động cũ mua ở tiệm cầm đồ chỉ được dùng riêng để gọi cho vợ Ngạn sáng trưa tối khuya lúc nào Sương cũng bị quấy rầy bởi một giọng đàn bà lạ người giấu mặt nói rằng ông chồng lừa dối chị mấy năm nay sao không hay anh ấy có bao giờ đưa tiền về nuôi con không hay tiền lương chỉ dành nuôi gái rằng thương chị bao nhiêu lại phẫn nộ với thói đàn ông bạc bẽo bấy nhiêu chị dõi xem. Liệu anh ấy có đáng để chị tôn thờ hay không?
Quả thật điều đầu tiên cô ta làm được là bắt Sương cởi bỏ tấm áo dịu dàng nhỏ nhẹ Sương chẳng phải là Phật bởi thế làm sao không nổi sung lên khi phải chịu sự tra tấn suốt ngày đêm gieo vào lòng nỗi nghi ngờ tiền bạc à đúng là cả mấy năm ngạn học Sương không hề biết đến một đồng tiền lương nào của chồng thậm chí còn phải đưa thêm vì nghĩ là chi phí học bây giờ tốn kém nào ai biết là bao nhiêu Sương phải đăng kí bưu điện để hiện số đang gọi đến.
Cô nhờ bưu điện nhờ cả bạn bè là một cuộc điều tra. Nhưng tất cả đều bất lực. Ngạn có giật mình nhưng anh không nghe được giọng người gọi vì chỉ sau tiếng a lô đầu tiên của anh là người gọi đã cúp máy. Hơn nữa các cuộc gọi hầu hết vào lúc Ngạn vắng nhà. Sương đã nghỉ mấy năm nay vì cơ quan giải thể. Cô tham gia chung vốn nuôi cá với bạn nhưng cô ở nhà hơn vì công việc có thằng em trai khỏe mạnh gánh vác các cuộc gọi lạ không cho cô ăn yên ngủ yên Sương bắt đầu chỉ chiết cha khảo ngạn phải thông cảm là người ta không thể dịu dàng trong mọi hoàn cảnh nếu tôi ở vào vị trí của Sương bây giờ sẽ không phát điên là may và Sương đã nhờ cả em út truy tìm đã có lần em trai Sương bắt gặp anh rể đi về từ phía khách sạn sóng biển vào ngày đang làm việc có lần Ngạn đi ở chỗ không xa nhà bao nhiêu nhưng ngủ lại đến hôm sau mới về. Hẹn nhân tình đến địa chỉ đó chăng.
Bây giờ nhà nghỉ khách sạn thiếu gì cả nhà nước và nhân dân cùng nỗ lực làm dịch vụ du lịch ai dám bảo những lần đi họp đó là chỉ ăn ngủ cô đơn một mình. Tuy vậy Sương khó lòng tìm ra tang chứng vật chứng nếu không nhờ một sáng ý đột xuất. Trời thưởng phú cho con người được sáng ý lúc bước vào ngõ cụt. Cái khó cái khôn mà. Sương cố tình giấu cái mobile của Ngạn vào trước giờ, Ngạn có một cuộc họp quan trọng, chẳng thể nán lại để tìm kiếm. Cái vật dụng hiện đại ấy bắt đầu bộc lộ nhược điểm, chưa khắc phục được, là không giấu được bí mật cho chủ của nó. Các số gọi lư trong máy được tra cứu chủ nhân và không khó khăn lắm. Sương và thằng em trai đã có được số cần tìm. Hoan hô, dịch vụ nhắn tin. Những dòng tin nhắn không mang âm sắc lần lượt được gửi qua gửi lại anh nhớ em lắm em cũng vậy chiều nay xin nghỉ sớm tới với anh được không mấy giờ ở đâu để anh gọi đặt phòng đã nhá chẳng khó khăn gì một lát sau chị em Sương đã đặt được phòng ở một nhà nghỉ tư nhân cạnh bờ biển cách nhà độ dăm cây số chờ đợi độ nửa tiếng sau Lan Anh nhận được tin nhắn cuối sáu giờ anh chờ ở phòng nhà nghỉ Hoa Mai địa chỉ từ giờ tới đó đừng gọi nữa họp quan trọng lan anh chẳng hề nghi ngờ vì từ khi Ngạn về tỉnh họ chỉ còn cách đó để gặp nhau. Lần vừa rồi là do cô ta nhắn Ngạn trước kêu nhớ anh quá.
Và Ngạn đành miễn cưỡng chiều mặc dù vẫn sợ vợ theo dõi nhầm địa chỉ được hẹn Lan Anh sung sướng lo thu xếp xin nghỉ làm sớm hơn và ba giờ chiều cô đã bắt xe đi về tỉnh mọi việc diễn ra đúng như sắp xếp của chị em Sương không có một lọ a xít nào dành sẵn cho tình địch nhưng những chuyện tình tay ba vẫn đầy rẫy trên sách báo chỉ yêu cầu kể lại trung thực mọi chuyện xảy ra và nhận lời đe sẽ trừng phạt nặng nếu còn tiếp tục gian ríu Lan Anh sợ hãi rôn rẩy nhưng vẫn may mắn là được yên ổn trở về chị em Sương cũng bàng hoàng trở về sau đó. Giông bão thực sự nổ ra. Sương khó lòng còn có thể nhìn mặt kẻ đăng tâm lừa dối sự thủy chung của vợ.
Những nhiếc móc, những đe dọa chết chóc. Những sỉ vả hờn tủi. Tất cả điều đó, biến căn nhà của họ trở thành địa ngục cho tất cả mọi thành viên. Kể cả con cái cũng chẳng thể vô tư đứng ngoài, bởi Sương không ngần ngại sử dụng chúng làm đồng minh trong cuộc chiến tình trạng nguy cơ như ngàn cân treo sợi tóc tôi vẫn muốn an ủi Xương nhìn vẻ hao gầy thấy rõ của cô ấy mà ái ngại tuy nhiên biết nói sao bây giờ chẳng nhẽ lại nói chín mươi phần trăm đàn ông đều đáng ghét như thế để lừa mị an ủi nhau vẫn phải coi gia đình là quan trọng em ơi tôi trực thốt lên như thế khi xương mệt mỏi đưa tôi xem tờ đơn ly dị đã ký sẵn trường hợp này rõ là đúng với mong muốn đúng với sắp xếp của tỉnh địch rồi Lan Anh chẳng mong muốn gì hơn nếu điều này xảy ra mấy đứa trẻ sẽ thiếu vắng bố hoặc mẹ gia đình còn lại sẽ mất thăng bằng và bản thân Xương nữa liệu sau khi lòng tự ái đàn bà được thỏa mãn cảm giác trống vắng có được xua tan đi không hay lại lớn hơn trước bất an hơn trước ngạn đã quỳ xuống xin tha thứ đã hứa sẽ cắt đứt vĩnh viễn những ma xui quỵ khiến bất chợt gặp trên đường đã thề từ nay sẽ chỉ có vợ con anh ta muốn thể hiện sự thành thật hối lỗi bằng cách gầy dạt đi râu ria tua tủa không thèm cạo quần áo nhàu nhĩ không thèm ủi có lúc gia đình thành địa ngục đó là nhận xét của thằng em trai xưa chẳng biết nói sao tôi đành khuyên Sương phải bình tĩnh nghĩ suy cho thấu đáo nếu cần cứ đi nghỉ đâu đó một chuyến cho đầu óc đỡ căng thẳng để quyết định sáng suốt hơn Sương nghe lời tôi cô về thăm ông bà ngoại vì cũng đã lâu lắm rồi Sương không về bẵng đi một thời gian sáng nay lão tưởng nhà tôi nổi hứng muốn lên thành phố dự cuộc họp đồng hương trên ấy ôi chà chỉ ham vui đâu có nhiệm vụ gì lại còn bắt tôi chở ra bến tàu cánh ngầm đi cho kịp thế là mất toi hai trăm ngàn cả đi lẫn về trong một ngày đi chơi tôi nghĩ nhanh trong đầu trong khi lão đâu có phung phí tiền bạc cho vợ con bao giờ bao nhiêu thứ tiền sinh hoạt tiền chợ tiền học của con nhỏ tôi đều phải chắt chiu đủ. Lão chỉ chi một phần tiền cho đứa lớn đang trọ học xa nhà. Còn dư thì lão tiêu xài nhậu nhẹt cà phê thuốc lá cho bản thân hết.
Nhà tôi ở thành phố du lịch nên khách khứa bè bạn ghé thăm quanh năm. Tôi đành phải lẳng lặng giấu cái nghèo vào trong để hàu phóng tiếp đãi. Chỉ bản thân mình là hết sức cần kiệm thật chẳng hay ho gì nếu để người ngoài biết là vì phải đãi đằng khách khứa nên bữa sáng chẳng bao giờ tôi bước chân vào quán dù là quán bình dân đi chăng nữa nhìn ông chồng hăm hở dắt xe ra tôi càu nhàu lúc về em lại phải đi xe một mình rồi thì không được sao nhưng khi về cái tay thấp khớp của em lại đau anh không thấy lâu nay em chỉ đi xe đạp thôi à ông chồng tôi vẫn cười cợt được sáng nay uống cà phê anh nói với thằng bạn tao chỉ có một điều ghen tị là ghen với những thằng có cô bồ vừa xinh vừa khỏe mạnh ôi trời lão con tôi chẳng đáng một nào nên mới nói trắng phớ ra như vậy chứ chẳng thèm giữ gìn gì tôi ghét đã khóa cửa rồi lại mở ra anh đi lấy một mình rồi gửi xe ở bến lúc về khỏi đi đón lão cười nhăn nhở thì người ta khai báo thật thả thế không muốn lại muốn nghe Định thối à anh coi tôi chẳng ra gì nên mới dám nói thế.
Lão đành xuống nước năn nỉ thôi mà đi kẻo trễ anh bây giờ tôi về tới nhà vẫn còn hậm hực thì xương tới. Sau một tháng về quê, xương đã đầy đặn trở lại. Thần sắc cũng nhận lại như xưa, như cây lá qua mưa rào gột rửa vậy. Tôi chưa hỏi tình trạng xương mà kể ngay những ấm ức của mình. Xương khẽ khàng. Thôi chị ạ. Đàn ông hầu hết đều thế, chẳng chứng nọ cũng tận kia. Nhưng gia đình lại cần. Giận mày tao ở với ai tôi thản thốt Sương lại nói như lời tôi đã an ủi nó câu phương ngữ giản dị và dân dã của quê tôi giận mày tao ở với ai hóa ra lại mang rất nhiều tính triết lý phải còn con cái còn bạn bè còn gia đình hai bên nữa bao mối liên hệ giản dị mà phá vỡ nó ta sẽ sống chồng chành đến thế nào không cần hỏi mà tôi cũng hiểu là Sương đã tha thứ cho Ngạn rồi ơi đàn ông rốt cuộc thì chị em tôi vẫn cần họ dẫu cuộc sống không phải lúc nào cũng ổn thỏa.