Mời các bạn nghe đọc truyện “Khu độc thân” từ Megateen, Khu Độc Thân | Tác giả: Nguyễn Thế Hùng
Truyện ngôn tình – Khu nhà ở ngay trước cổng đơn vị vốn trước đây là khu chiêu đãi sở nhưng dần già đa số sĩ quan đã hợp thức hóa gia đình nên nó được dùng làm khu nhà nghỉ của sĩ quan độc thân, nói đúng hơn là những người chưa có điều kiện hợp thức hóa gia đình và tất nhiên một số ít sĩ quan chưa vợ . Như tôi gần phòng tôi có ông Tình quân hàm trung tá kịch trần tuổi quân của ông còn nhiều hơn tuổi đời tôi ông đã qua hai trường không thương tích không chiến tích ông sống bình bình cũng trải qua đầy đủ các chức vụ từ tiểu đội cho đến trung đoàn giờ về làm lính cơ quan nên cùng cảnh cơm niêu nước lọ như tôi ông Lành ít nói thích trầm ngâm một mình bên ấm trà khi mới về ở gần nhau
Thấy ông lui cui tôi hỏi sao chú không đưa cô và các cháu vào sống một mình cực chết thở ra gắng vài năm nữa ra ngoài đó một thể lỡ rồi cùng dãy còn có Len tốt nghiệp đại học văn hóa hiện làm nhân viên văn thư. Bảo mật đôi khi chuốt len tôi buộc miệng em chọn nghề trái nghề rồi tóc này dáng này bét cũng ở đoạn nghệ thuật quân khuyết tán nhạt phèo trách gì không có người yêu, thỉnh thoảng sang đây chị cho mượn sách tán gái của ông xã chị nhá tôi tõm tẻ ấm ức bà đợi đó ít bữa tôi đem phu quân vào sợ bà không dám ra khỏi nhà ấy chứ sao vậy vì sợ phải so sánh sắc đẹp chồng làm trinh sát quân báo đi ở thất thường vậy nên Len cũng được xếp vào diện độc thân chập tối tôi đùa có chồng mà ngủ một mình chán bỏ xừ sang ngủ với anh cho ấm Len không vừa con nít chưa biết mùi đời mà cũng mạnh miệng nhỉ chị đây còn chịu được chỉ sợ cậu lỡ nếm mùi sau không có không chịu được mỗi lần chúng tôi đùa ông không hề góp chuyện và hình như ông cũng không thích chúng tôi đùa kiểu đó chồng Len vẫn vài tháng đột xuất về một vài ngày rồi lại vội vã ra đi những ngày tiếp theo đêm thường ra bể dội nước ào ào chiếu tiêu chuẩn của hai vợ chồng không đủ dùng mỗi lần mua chiếu mới về gặp tôi len thường than chiếu dạo này đến tệ tôi tủn cười không bình luận gì thêm Len đỏ mặt lách nhanh vào phòng tôi thất thường với những cuộc điện thoại đường xa cho người yêu ông Tình đều đặn ngày mùng mười hàng tháng gửi tiền cho vợ mọi chuyện cứ diễn ra đều đặn và tẻ nhạt nhất là vào những ngày nghỉ khu độc thân vắng ho vắng hoắc ông nấu một bữa thành hai ăn cả ngày tôi lười nên thường chọn lúc Len chuẩn bị nấu nướng ra ngồi tỳ tê nên lúc Len không để ý bỏ vào rổ mấy quả trứng hay ít thịt heo mới mua đầu chợ hẻm rồi lỉnh về phòng đóng cửa đọc sách đến bữa vác sang ăn. Cũng có khi chồng Len về đúng ngày nghỉ, khu độc thân tổ chức ăn tươi.
Len thường mua rau sống có nhiều giá củ hành xào thịt bò. Những món đó ông Tình không hề động đũa. Ông chỉ nhón nhén cơm với món đậu phụ kho thịt heo. Ông ít chuyện. Ăn xong lại về trầm ngâm bên ấm trà hay nằm nghích chân lên cửa sổ đọc đi đọc lại tam quốc Diễn Nghĩa hồng lâu mộng. Kim Bình mai phòng Len tắt điện ngay sau khi tôi và ông khuất lưng hôm sau chồng Len đi mọi việc lại diễn ra như nó vốn có tôi và Len vẫn thường ăn cơm chung ông hững hờ lạnh nhạt mỗi lần đi qua phòng đơn vị tôi kết nghĩa với địa phương nơi đóng quân, mỗi lần đi giao lưu hay họp mặt kỷ niệm một ngày gì đó, cuối buổi thế nào cũng được mời một bữa cơm thân mật, bao giờ sau những buổi giao lưu trở về, số khách khu độc thân cũng tăng lên gấp bội. Phòng ông không phải là ngoại lệ. Cô thương, hội trưởng hội phụ nữ phường mê ông, tôi biết cô thương chỉ còn một chân, nghe đâu chiếc kia để lại trong rừng tràm U Minh Hạ.
Lỡ thì nhưng cô còn nhuận sắc lắm. Ngài ở bưng hai người có quen nhau nhưng cũng chỉ là quen biết vậy thôi. Hết chiến tranh còn được gặp nhau họ mến nhau là lại thường tình. Nhiều ngày nghỉ cô Thương lên chơi cả buổi. Có khi còn ngoáy nạn đi giặt đồ cho ông Tùng nữa. Nhưng tính ông Tuỳnh nhát. Mỗi lần cô ấy đến chơi ông thường mở tung cửa sổ cửa cái đôi khi còn gọi tôi sang ngồi cốp có một đêm thấy ông tiễn cô Thương ra đến tận cổng tôi vừa lên giường bỗng nghe tiếng gót chân ông Động thình thịch vào tường nơi kê giường tôi nằm tôi vọt dậy chạy ra thấy một bóng áo trắng lềnh lệch lách khỏi hành lang
Tôi đùa chú cho đại đi mất mát gì ông vặt đồ chó dái bà trợn chú không cho là chú ác đấy còn biết gì thấy ông phản ứng quyết liệt tôi lùi nhanh về phòng cũng từ đó không thấy cô Thương đến thăm ông hạnh bạn gái Len đến chơi bồng theo đứa con trai bụ bẫm bắt đầu tập nói bi bô Len bồng nó rít cứng vào ngực mình không biết ai chỉ cho đứa bé hôn tình cảm vào môi cười mà hình như trong mắt con nước Hạnh vô tình còn nhớ là đã hứa với mình không đừng nuốt lời đấy nhá ngậm ngùi chỉ sợ con cậu không chờ được con mình thôi thì được rồi còn gì
Đã bốn năm rồi đấy ừ cũng muốn vậy nhưng còn bao nhiêu thứ anh Phong vẫn đi luôn biết chờ đến bao giờ thời bình mà cứ như biết làm sao được tôi ngồi nghe như người thừa thấy họ bàn đến chuyện gia đình bỗng muốn về thăm Sim hết biết ngẫu hứng tôi hỏi Len bà còn tiền không để làm gì vậy cho tôi mượn một triệu tiêu gì dữ mới nhận lương mà về bác Len đưa tiền cho tôi cười cười hỏi hết chịu nổi rồi hả không trả lời Len tôi bắt xe lôi phóng đến nhà trưởng phòng gãi đầu trình bày cho em lên xe một tuần dự đám cưới bà chị họ
Bốn ngày thôi tuần sau vào trực chiến không một ai được phép vắng mặt thêm một ngày nữa đi sếp không được thế về kịp thì đi không thì thôi chậm một ngày hết lên quân hàm năm nay đừng có mà trách tôi tiêu nghỉu chào sếp ra về chợt lóe lên trong đầu một ý tưởng táo bạo đi máy bay ừ thì cũng đi lần cho biết chín trăm chứ mấy tháng xin trối mắt nhìn tôi như một vật thể lạ mới tối hôm qua còn đỉ non tiêu chuẩn phép năm nay của anh đã hết nhớ em nhưng chắc qua tết anh mới về được qua phút ngỡ ngàng xin làm mặt giận nỏ nhỡ với anh nữa mà lừa em nỏ phải lừa nhớ quá không chịu được anh chỉ về có một ngày rồi đi liền đừng giận nữa tranh thủ đi tôi cầm tay sim hai đứa líu ríu chạy lên đồi hoa thủy sinh nở tím chiều lá thông già trải một lớp dày như nệm các bà nội trợ bây giờ sướng thật toàn nấu bếp ga trước đây á à nền rừng cứ được cào sạch tưng ngày nhỏ tôi và Sim cũng thường đi gom lá thông về nhóm bếp sau nụ hôn dài tưởng như bất tận. Quanh quẩn rồi Shim cũng kể chuyện nhà.
Chị Thu chị của Sim và là bạn thời phổ thông với tôi giờ khổ lắm. Lấy phải người chồng vũ phu bị đánh tối ngày nhưng cũng đành cắn răng mà chịu. Bởi trước đây Thu đã có một mối tình thời phổ thông và họ đã dám sống hết mình trong mối tình đầu. Thương chị Sim khóc. Tôi không biết an ủi gì chị ôm em vào lòng người em nóng dần vòng tay tôi Sim hồn hiền em nỏ tiếc mô tôi nghe như thoang thoảng giọng Len anh Phong vẫn đi luôn à rồi lại nhớ câu nói của Sim chị ấy nói đó là cái giá phải trả khi đã dám sống hết mình với mối tình đầu tôi nhắm mắt lại ém cảm xúc xuống tận đáy lòng rồi đẩy SIM ra và cài lại áo cho em ngạc nhiên đến sững sờ Sim ôm mặt tấm tức anh không thích em răng đừng hỏi anh anh sợ sự bất trắc không có sự bất trắc mô cả em chịu được hết em chờ tôi riết em vào người tưởng chừng như nghẹt thở không đơn giản vậy đâu Sim ơi còn bao nhiêu điều trong cuộc sống mà chỉ tình yêu thôi chưa đủ chưa thể vượt qua anh yêu em nhiều lắm yêu em hơn bao giờ hết nhưng sẽ là độc ác khi bắt em phải đợi chờ đời thì dài mà tuổi xuân quá ngắn biết đợi chờ đến khi nào hả em và tự bao giờ nước mắt tôi cũng xèn ra hai dòng thấm nóng không dám bàn đế tương lai của hai đứa. Bởi trước mặt chúng tôi mọi con đường dẫn em đến với tôi đều đang mù mịt.
Chúng tôi ngồi bên nhau, cho đến khi phía đông ửng hồng báo hiệu một bình minh. Chia tay, tôi nhảy vội lên một chiếc xe tốc hành, lẫn trong gió bụi, vẫn thấy sim đứng bên đường trông theo ăn bánh mì ba ngày cuối cùng tôi cũng trở về đơn vị đúng thời gian quy định tôi ở hành lang Len túm áo kéo đi xềnh xệch đây rồi cống tát đã mấy ngày cụ Tình không chịu thông tôi hì hụi mãi mới chạm tay được đến tấm chắn cống móc ra toàn là tóc đến bây giờ tôi mới để ý đã lâu không thấy Len xõa tóc như ngày mới về khu độc thân biếu Len mấy chiếc kẹo cu đơ và hỏi sếp có biết tôi về bác không chắc là không biết đúng là chúa liều làm ăn được gì không tầm bậy bà tưởng ai cũng như ông Phong nhà bà lại đỏ mặt tôi lủi nhanh về phòng vì thấy Len đang đứng gần cái chổi mấy tháng sau có chuyện thầm thì về ông Tuỳnh bán tín bán nghi tôi hỏi Len chuyện đó có thật không hả bà làm sao mà tôi biết được lâu rồi có thấy bà thương lên đâu không chỗ này thì chỗ khác năm phút chứ mấy nếu có tôi ủng hộ ông Tuỳnh rảnh giữ nhỉ đúng là đàn ông luôn biết trước mọi điều tôi ngắt ngữ không nói được điều gì Len không bình luận thêm. Mặc cho mọi lời sầm sì, ông Tình vẫn đều đặn hàng tối đọc.
Kim bình mai hồng lâu mộng. Và chiều chiều vẫn trầm tư bên ấm trà. Mùng mười hàng tháng gửi tiền về quê. Tháng chín năm đó, ông nhận quân hàm thượng tá, cùng với quyết định nghỉ hư. Đến năm đến tháng hạ cánh an toàn, nhưng sao nhìn ông cứ thấy tồi tội. Nghỉ hư bồi bội sao ý tiễn ông ra bến xe thấy len bắt đầu rơm rớm nước mắt muốn buổi chia tay bớt nặng nề tôi đùa ông chừng mực chú Tình nhé lần này ông không vặt tôi lần đầu tiên tôi đùa không bị ông vặt vỗ vỗ vào vai tôi ông nhẹ nhàng hết xí quách rồi còn gì khi muốn thì không có khi có lại không còn muốn còn cậu chuyển vùng được thì gắng chuyển không thì đưa vào trong này rồi cưới không đi dạy thì bán rau
Ở chợ cũng được còn không ấy ác một lần còn hơn ác cả đời bỏ quách kiếm đứa nào gần gần mà cưới thời bọn mình đành chịu vậy các cậu còn trẻ ép xác phí tôi nhìn sang thấy mắt Len đỏ hoe trước khi lên xe ông dang tay ôm cả tôi và Len vào lòng và ông cũng khóc lần đầu tiên tôi thấy ông khóc thời gian ở khu độc thân chú có gì không phải hai đứa bỏ qua thấy tụi bây gần gũi chú lo hoàn cảnh đưa đẩy chú vẫn tin nhưng chú sợ hai đứa không giữ được mình thằng lính ở xa thiệt thòi mất mát nhiều còn cái đó giữ được cho nó thì giữ không được thì thôi đừng nỡ thôi chú đi ở lại coi nhau như anh em ruột nhá khi xe gần chuyển bánh tôi tính hỏi thật ông Tình một chuyện như không kịp tấm cửa xe đã kéo lại xe ậm ạch từ từ rời bến tôi ở lại khu độc thân thêm một năm nữa sau đó chuyển xuống đơn vị huấn luyện chiến sĩ mới chồng lên sau thời gian dài làm trinh sát được chuyển về phòng làm trợ lý mấy tháng sau gặp lại Len thấy Len xõa tóc
Như thời con gái bụng đã phượn lên đi qua tôi Len còn nghếch mặt lên như người chiến thắng biết tôi vẫn chưa lập gia đình Len đùa hay chờ làm con rể mình vậy tầm bậy hãy đợi đấy tới đây tôi cho vợ đẻ toàn con trai quậy con bà chơi bẵng đi một thời gian dài tôi không có điều kiện trở lại khu độc thân đến một chiều chủ nhật chú lính quân bưu chuyển lời nhắn của Len vợ chồng chú Tình mời xuống nhà chơi chẳng còn biết mô te gì cả sao lại vợ chồng chú Tuỳnh nhỉ thắc mắc cảnh hông tôi mượn xe phóng xuống nhà Len Len càng ngày càng đẫy ra má cứ phình phính trông thật phì nhiêu đúng là gái một con dạo này ăn nói còn đáo để hơn vẫn vậy à nó có hai chức năng đó không phải chỉ để giải quyết nước bí đâu tôi biết nói năng bây giờ sẽ không lại với nên vội hỏi bà thì sao lại vợ chồng ông Tùng nhỉ bà gặp ông ấy khi nào trước học logic được mấy điểm vậy vợ chồng là vợ chồng bộ ông quên cô Thương rồi hả cái gì cụ Tuỳnh bỏ vợ vào ở với cô Thương à chuyện dài muốn biết tường tận thì lên xe tôi nổ máy xe Len ôm cả con leo lên yên sau tôi càu nhàu chở bà tôi mất hết cả duyên làm sao mà lấy được vợ yên tâm đi xíu nữa người yêu nó còn tặng cho một bãi nữa kia kìa như này hưởng ứng theo lời mẹ nói xe mới ra khỏi cổng nghe
Nong nóng dưới mông tôi càu nhàu đúng là đổ con gái Len cười sằng sặc ông hên rồi năm nay đằng nào cũng được vợ. Ngoằn nghèo một lúc, gửi xe. Bỏ qua hai cầu khỉ. Tôi và mới đến được trước ngôi nhà nhỏ lợp tôn, quây quanh vách bằng lá dừa nước. Ông Tuỳnh đang lụi hụi phía sau. Nghe tiếng chó sủa óc ách vội chạy ra. Thấy tôi và ông đứng sững một lúc rồi khóc. Vừa quệt nước mắt ông vừa rối rít, vào đây vào đây, mái xề ơi, Hùng nó đến đây này. Lại dẫn đi đâu rồi không biết chân với cẳng thế mà cứ đi luôn thế Phong đâu sao không bảo Phong đến chơi ôi cháu của ông đi ông bồng nào ấy ông quên người ngậm ông toàn **** heo thôi để ông đi rửa rồi ông bồng cháu nhá cứ thế ông quấn quýt nói luôn miệng tôi nhìn ông như vừa lạ vừa quen cái thâm trầm ít lời ngày nào ở ông bộ mặt đom đom kho khó không còn chẳng biết ông có còn nghiện kim bình mai thủy hử với hồng lâu mộng nữa không biết thế còn Hùng thế vẫn chưa đưa được sim vào hả nặng tình đàn ông nặng tình khổ lắm ông hỏi mà không mong câu trả lời chờ một lúc không thấy cô thương về ông ra đứng bên hàng rào gọi với sau đó rút cái lưỡi câu làm bằng cái tăm xe máy treo trên vách vào lục nồi vấp một nắm cơm nguội nắm nắm lại cho dính vào lưỡi câu tôi theo ông bờ ao.
Ông ném lắm cơm to bằng quả trứng vịt xuống ao rồi kéo mạnh. Một chú cá rồ to như cái phích nước. Được kéo lên kêu èng ẹc như lợn con ngạt mũi. Vừa lúc cô thương cõng thằng nhỏ về. Trông nó cứ vuông chằn chặn giống y ông Tùng. Vừa đặt con xuống cô vừa trách. Có cô và chú đến mà tía nó không kêu tôi về. Xong cô thả nhỏ xuống đi làm cá nấu canh chua. Tôi xúi thằng nhỏ lại chọc con bé của nó khóc chơi nhưng nó không dám. Khi tôi quay lưng thì nó mon men lại gần con bé ngồi chỏm hỏm trông con bé nghịch bóng. Khi trái bóng bị con bé tung quá xa nó nhanh chóng chạy đi nhặt lại. Hóa ra khả năng tán gái của thằng đàn ông nó được hình thành từ khi trong bụng mẹ. Thế là quen anh em quấn quýt tù tì tù tì chơi với nhau cả buổi. Con nít hay thật đấy đến với nhau nhanh chóng như nhiên nhìn mà thèm.
Cơm gần dọn ra thấy len cứ đi ra đi vào, chẳng biết có chuyện gì tôi không tiện hỏi. Khi trời nhá nhem tối thì Phong lù lù xuất hiện. Tôi à lên một tiếng vỡ lẽ, hóa ra là họ có hẹn nhau. Vừa trút giày ngồi và chiếu, Phong phân bua, em mắc chực, về mở lồng bàn thấy tờ giấy, em và con ở nhà chú Tình, anh Trực xong xuống luôn nhé. Thế là đành ém bụng xuống đây.
Chú cười khì khì khệ nệ bưng ra hũ rượu Ngân tắc kè nước xanh lè cô Thương khó nhọc đứng dậy vào nhà trong lấy ra chai rượu trắng đưa cho tôi cháu uống rượu này thôi mặc kệ chú Phong và ông ấy lại đỏ mặt và cười tủm tỉm nụ cười sao giống Sim đến lạ không biết có mối quan hệ gì mà Len và Sim có thật nhiều điểm giống nhau nhìn Len tôi thấy nhớ sim cồn cào chẳng lẽ lại về đột xuất một lần nữa mà về cũng có để làm gì đâu đâm khó xử mấy lần Sim và gia đình giữ ý không nói chứ kỳ thực tôi biết không thể kéo dài sự chờ đợi của Sim thêm được nữa nhìn cảnh sum họp tôi không thể vui mồi ngon nhưng chỉ gắp cầm chừng mấy miếng bạc hà nổi trong bát canh chua ông Tuỳnh nhóc rượu tắc kè rồi lại dùng tay nhón xá sóng nhai rau ráu thì liên tục nhúng hành tái gắp cho chồng.
Cô thương, tẻ khúc cá rồ đưa vào bát tôi, mỡ cá vàng ươm, thơm nhức mũi. Nửa buổi ăn, nhìn ông Tình ngồi bệt xoay trở với cái bụng phệ thật thương. Tôi nghĩ nếu bây giờ mà báo động diễn tập, không biết ông chạy hay là vần nữa. Xoay trở hết tư thế, ông chộp lấy chân cô Thương kéo vào làm ghế ngồi, tôi bụng miệng không dám cười. Khi rượu ngả ngả không ai khảo tự dưng ông Tuỳnh khai tại bà ấy cưa mãi không đổ mình bà nghĩ ra chuyện về thăm chiến trường xưa bà cũng Quân hàm Quân Hiệu y như thời ở bưng thế là chú đổ à chưa tối đó còn bày đặt mắc võng gần nhau ôn chuyện xưa mẹ họ ai mà chịu được chứ Len đỏ mặt đấm thùng thụt vào lưng chồng cười nát nẻ chắc gì cháu thấy thằng cu nó cứ đi lắc lư như người trên võng ấy ạ Len lại đáo để mọi người cười ngả nghiêng ông Tuỳnh ép tôi uống một ly rượu tắc kè với ông không nỡ từ chối tôi nốc cạn nghe hơi nóng chạy dần giật trong người tôi hỏi cô Thương một câu lạc lõng thế cô còn làm ở phường không ạ cô mất hết được thằng này với ông ấy là quá lời rồi ông Tùng lại cười khớ tóc thì bạc mà trông ông thật trẻ trung đột nhiên Len vỗ lưng chồng đánh bộp một cái làm mọi người đều giật mình anh không nhắc em quên nữ pháo vừa thành lập thêm tiểu đoàn đang xin tăng cường cấp dưỡng phong vặc yêu lãng nhách để làm chi xin tốt nghiệp đại học ngành gì nhỉ sư phạm văn Hùng điện hỏi có chịu làm cấp dưỡng không bàn chịu đại đi tính sau ông Tuỳnh nâng ly rượu cao ngang mày uống ực một cái rồi chúc ngược ly xuống rồi xong có lối thoát cứ đưa vào đó mảnh xèo xéo đó ông chỉ ra miếng đất bên góc vườn dựng nhà mà ở thoải mái trán nào dô một trăm phần trăm nè rượu tắc kè nè tắc kè muôn năm nè ông Tuỳnh say ngả nghiêng dùng đôi đũa gõ vào chân cô Thương kêu bong bong rồi hát mãi lòng chúng ta, ca bài ca người lính. Mãi mãi lòng chúng ta, hát mãi khúc quân hành ca. Gần đến chín giờ đêm thì ông Tình say thực sự ông lảm nhảm đời có thằng thù thế mà lại hay đời có thằng lắm chuyện thế mà lại hay rồi ông ngã lăn kềnh đè cả lên cái chân gỗ của cô Thương buộc cô phải vén ống quần lên tháo chiếc chân ra vừa tháo cô vừa nói tội ổng lắm hưu rồi gặp lại bạn cũ cứ như là con nít ý hai đứa nhỏ đã lên giường từ lúc nào đúng là con lính cứ cung cúc tự giác chúng tôi xin phép cô Thương ra về ra khỏi ngõ tôi hỏi Len thế vợ con ông ở ngoài đó chả lẽ đen đầu thì bỏ đỏ đầu thì theo ông Quỳnh bất hạnh hơn bọn mình tưởng đấy cả hai đứa con ngoài đó đều không phải là con ông sao trước đây ông vẫn gửi lương về thường xuyên cơ mà. Bây giờ vẫn gửi mồng mười hàng tháng vẫn đều đều. Ông ấy không tha thứ được cho vợ hai lần.
Nhưng vợ thì không tha thứ được cho ông một lần. Dù một lần ngoài ý muốn. Nhưng sao bà ấy biết lãng nhách cậu tưởng ai cũng tốt cả sao. Một năm thiếu gì người về ngoài đó. Như vậy hóa hay trông ông trẻ hẳn đấy. Đến nơi gửi xe hồi chiều Phong chở vợ con về tôi ghé vào bưu điện làm một cuộc gọi đường dài cho xin vâng. Ạ. Quý vị và các bạn vừa nghe những trang truyện ngắn cảm động. Khu độc thân của nhà văn Nguyễn Thế Hùng. Sau đây biên tập viên văn nghệ có đôi dòng cảm nhận về chuyện ngắn này truyện ngắn khu độc thân của nhà văn Nguyễn Thế Hùng mà chúng ta vừa nghe kể câu chuyện về những người lính sĩ quan độc thân xa nhà hết sức giản dị chân chất đời thường nhưng cảm động nhân vật tôi ông Tuỳnh có hoàn cảnh gần giống nhau ông Tuỳnh và Len xa nhà xa người vợ người chồng và nhân vật tôi thì có người yêu ở quê họ chia sẻ với nhau trong cuộc sống hàng ngày thấu cảm nỗi cô đơn thiếu thốn sự bông đùa trêu ghẹo nhau khi vắng chồng xa người yêu cũng chỉ là cái cách giải tỏa nỗi buồn nỗi cô đơn mà thôi chúng ta thấy thầm sâu trong câu chuyện là nỗi mong nhớ cồn cào sự khao khát của tôi của Len kể cả ông Tuần họ biết nén lại biết chờ đợi và hy sinh để bảo toàn hạnh phúc của riêng mình sự ấm áp của câu chuyện chính là tình yêu lứa đôi của các nhân đã được đặt trong trạng hướng khá trớ trêu nhưng ai cũng tự tìm cho mình con đường đi đến hạnh phúc đích thực ông Tuỳnh vui với hạnh phúc tuổi già với cô thương cùng đứa con trai kháu khỉnh Land đoàn tụ với chồng sau mấy năm xa cách và sinh con đầu lòng xinh xắn cuộc sống của họ đơn giản khiêm tốn nhưng hạnh phúc đủ đầy ấm áp câu chuyện về những người độc thân mà chúng ta lại có cảm giác ấm cúng tin cậy yêu đời đó chính là thông điệp nhân văn mà tác giả đã khéo léo gửi gắm trong thiên truyện này. Thân ái chào tạm biệt.