Truyện ngắn: Chị ấy bỏ làng đi
Tác giả: Nguyễn Hồng Thái
Truyện ngôn tình – Mời các bạn nghe truyện “Chị ấy bỏ làng đi”. Rút trong tập truyện Đối mặt của nhà văn Nguyễn Hồng Thái, được nhận giải thưởng cây bút vàng năm hai ngàn. Mời các bạn cùng nghe lần này tôi về làng vào dịp Tết đã thành lệ mẹ đun gấp siêu nước mấy đứa bạn cùng lứa đang dở việc vất đấy cho vợ chạy sang tôi cùng uống chè Thái thấy tôi về đứa nào cũng sướng phải sang ngay tôi pha chè nâng chén nhấp từng tí một chúng cũng làm theo nhấp nhé chép miệng chứ không dám uống ực như uống rượu quê sau một lúc nịnh tôi mua được thứ chè hảo hạng nước ngọt ở đầu môi thơm đến vào trong ruột khói thuốc Hà Nội mỏng tang tàng trắng bong tơ mịn thằng Môn nhìn tôi trịnh trọng.
Này ông biết chuyện này chưa? Con mẹ Nga ngủ lang với thằng Túc đấy bụng lùm lùm đến nơi rồi.
Thằng Cường cười hí hí hấp cạn một chén trà đặt cạch xuống bàn một cái rõ to ý chừng **** lặng tạo cái giọng lè nhè. Có khi phải sáu tháng rồi ấy. Giáo viên mà quần âu áo thụng kiểu cha đạo là phải xem xét đấy. Sướng nhất là cái thằng Túc thằng Tấn thằng gù lưng vì bệnh khớp cả nhà tôi em có thấy gì đâu hôm qua em gặp chị ấy ở chợ Sàn em đi sát lại nhìn mà chẳng thấy gì cả còn lại mình tôi tôi miên man trong ý nghĩ lạ lùng chị Nga hơn tôi tới mười tuổi giáo viên trường cấp hai của xã chồng chị anh Sáu trước học ở Liên Xô sau về dạy một trường đại học ngoài Hà Nội những dịp anh Sáu về hè chị Nga cũng nghỉ dạy đêm đêm chúng tôi ngồi với nhau kể chuyện làng chuyện xóm chuyện người dâm gian có hôm chị Nga sang lạc chúng tôi ngồi uống rượu bóc tí tách thỉnh thoảng nghe chuyện chị Nga cười khanh khách hai hàm răng tăm tắp như hai hàng ngô nếp.
Những ngày hè như thế bao giờ tôi cũng ở nhà chị về rất muộn. Làng xóm đã tắt đèn, rượu quê ngấm vào bụng ấm nóng, tôi lần đi trong không gian yên ắng mới thấy yêu cái làng quê nghèo xơ xác của mình đến mức nào. Cứ vậy, ba tháng hè anh Sáu về, chúng tôi hầu như đêm nào cũng chơi ở nhà chị. Chị Nga anh Sáu sống với nhau như thế, hai mặt con không mảy may chuyện gì giờ nghe chị ngoại tình với anh Túc hàng xóm quả là điều khó tin tối hôm đó tôi sang nhà chị cả chị cả là chị gái của anh Sáu có đứa con tên là Lan một thuở nhờ tôi vụ đạo cho môn toán thi vào trường sư phạm biết tôi thân anh Sáu chị cả coi tôi như em trai lúc chú lúc cậu rất thân tình lúc tôi bước vào nhà chị chị hỏi ngay với cái giọng giật từng tiếng một thế thằng có về với chú không?
Em tưởng anh ấy về hôm chợ phiên hăm lăm rồi em có đến trường rủ anh ấy cùng về tàu nhưng mà không gặp chị cả có vui hơn một chút về làm gì nữa chứ về với cái **** **** ấy thì làm gì cho tan cửa nát nhà vừa tơn tơn vui thoát cái chị cúi xuống dùng cùi tay quét hai con mắt giọng thin thít éo éo như người bị cảm cúm tôi thương thằng Sáu quá đi nước ngoài về được bao nhiêu nhét vào váy vợ mấy chị em gái bọn tôi nhổ cỏ cùn cả mười đầu ngón tay thay mẹ nuôi em ăn học mà em nó về chẳng được một tấm vải may áo vợ nó cú hết giờ lại cho trai học cao mà làm gì hở trời tôi hoang mang thật sự tưởng chị cả đã khô nước mắt vì khóc thương chồng chết bom hồi chống Pháp ngờ đâu chị còn rành khóc căm cái thằng em **** **** dạy đại học thấy tôi ngơ ngác **** lặng chị gọi con gái Lan ơi con ra đây nói cho chú Hồng biết kẻo chú lại nghĩ mẹ là điêu thuyền ác khẩu cái lan nó béo và đẹp hơn trước nhiều. Nó hiện là giáo viên dạy cùng trường với chị Nga nó kể. Hôm buổi trưa cháu ra tìm cái ngọc để cho nó mấy bắp ngô. Cửa nhà mợ đóng kín khóa trong cháu gọi mãi mợ không ra mở cửa.
Lúc mợ chạy ra cháu thấy đầu tóc mợ rối tung lên cái ngọc lại không có nhà cháu đã nghi rồi. Vào nhà một lúc cháu để lại mấy bắp ngô cho Ngọc rồi về. Mợ cứ giữ cháu lại để mợ đi gọi cái Ngọc. Cháu tức quá nên bỏ về. Đi một quãng ngoảnh lại, cháu thấy tay đúc đi từ hướng sau nhà mợ đi ra. Hắn mặc quần dài sắn móng lợn áo may ô. Nhìn cháu cứ lấm lấm lét. Chị cả ngắt lời con. Đáng nhẽ mày phải nhảy vào buồng xem cửa có đóng hay là mở. Nếu mở thì mày phải chạy ra vườn sau.
Nếu đóng thì mày chui xuống gầm giường, lôi cái thằng sở khanh ấy ra cho tao. Thế mới hết đường chối cãi. Đây chú không chị ngoảnh sang tôi hắn giữ con Lan ở lại để cho thằng mất dạy ấy chạy nghe con Lan kể tức máu tôi chạy lên nhà nó làm toáng lên thế là con ấy chạy ra kéo tôi vào nhà vừa khóc vừa van xin tôi bớt nóng nó không ngủ với người ta thì thôi làm gì nó phải van xin tôi đúng là già mồm tôi buồn bã ra về lòng trĩu nặng chẳng nhẽ chị Nga chị của một đàn em chúng tôi thật như vậy sao mồng bốn Tết anh Sáu về anh chị xuống chúc Tết mẹ tôi.
Ngay chiều hôm đó anh chị cười nói nhiều khuôn mặt chị sáng ngời chị nhìn vào mắt tôi tôi cảm nhận được ở ánh mắt ấy sự thanh thản mà tôi thường gặp ở những đêm hè nhâm nhi rượu quê cả hội chờ trăng muộn anh Sáu cầm chén rượu chị Nga đỡ một tay vào chén rượu của chồng cùng cụm chén với tôi tôi uống ực hết chén rượu nghe râm ran trong lồng ngực đập vội anh Sáu uống gần cạn chén trao phần còn lại cho vợ chị Nga nhìn anh đắm đuối rồi chị nhìn sang tôi chúc anh em nhà chú làm nên sự nghiệp anh đi nước ngoài trót lọt chú chờ anh về lấy quà mừng đám cưới của chú nhé tôi và anh Sáu cười vang nhà mẹ tôi đùm tìm bê mâm cỗ lên anh chị từ chối để sang chúc Tết nhà chị cả tôi hồi hộp thay cho anh chị, lát sau tôi nhìn qua cửa sổ thấy anh chị đã quay về chị lướt qua sổ nhà tôi rất vội nhìn anh chị đi bên nhau thật hạnh phúc nếu họ không quay lại nhìn vào nhà tôi thì tôi không thể biết rằng trong một khoảnh khắc tôi thấy đôi mắt chị mở to nhưng hình như khuôn mặt lại đầy nước mắt chẳng bù lúc chị ở nhà tôi đi ra trên đường tiễn anh Sáu ra ga Hàng Cỏ
Tôi được anh giải thích cho những gì đã xảy ra anh bảo vừa rồi mình phải chạy thủ tục đi Ba Lan sát Tết mới xong chạy cuống cả đít thế là đành ở lại Hà Nội thật là có lỗi với người mẹ đã khuất lỗi với Nga mình về quê tuy niềm vui đến với Nga hơi muộn nhưng là niềm vui có thật Nga của mình không bao giờ như thế cậu đừng tin nói riêng Hồng biết thôi những giây phút âu yếm cuồng nhiệt và đam mê trong tình cảm vợ chồng càng thấy Nga là người vợ tuyệt vời nếu không có sự thủy chung thương yêu làm sao chúng mình có những giây phút như thế giờ ra đi thương Nga đến phát khóc đi được ông ạ Hồng có uy tín với chị cả những dịp về quê cậu khuyên sải chị ấy giúp mình hôm bọn mình xuống chúc Tết chị cả cứ chùng chằng nói kháy những câu ác nghiệt khiến Nga đau đớn quá phận làm đành nén chịu. Có lẽ do chồng mất lâu chị cả ở vậy nuôi con bị sơ cứng trong tình cảm nên chị mình trở nên người hay đanh nghiến đặt điều. Tôi nói với anh Sáu anh đi xa sớm ít hiểu về người làng ta. Mẹ con chị cả là người trong nhà vô cho chị Nga ngoại tình.
Nhiều người cứ thế mà tin. Họ hy vọng anh về ít ra cũng mắng mỏ làm ngơ với chị ấy. Mọi động tĩnh của anh đều được bao con mắt người làng nhìn vào để khẳng định ai là người thấy chớ để làm gì nào để đi nói chuyện thôi thế mà anh chị vẫn ngang nhiên anh không mảy may đếm xỉa gì tới lời tố cáo của họ như thế khác gì là anh chọc tức chị cả lẽ ra anh phải cảm ơn chị cả nhờ chị cả từ nay thay anh chăm sóc vần hồn chị Nga như thế là êm tất anh bỏ ngoài tai nghĩa là anh thách thức người làng nhất là chị cả sẽ không buông tha cho anh đâu sáu trầm ngâm rã rời nắm tay tôi lủi lủi bước ra tàu liên vận tết sau tôi về làng thì chị Nga sinh đứa con thứ ba quả là phúc đức cho chị đứa thứ ba là con trai sợi dây nối chắc bền nhất giúp anh chị vượt qua sóng bể của dư luận mẹ tôi bảo ngày mới sinh nghe dân làng kháo nhau rằng thằng bé sống tay đúc như đúc chuyện chị Nga sinh con trở thành một sự kiện trọng đại của làng tôi đến nỗi những chuyện như gian lận trong bầu cử chủ tịch xã chuyện làng tôi đánh nhau với làng Diễn Phong cũng chìm hẳn xuống bất giác
Tôi nghĩ thằng bé như là vị cứu tinh cho ông chủ tịch lậu phiếu mấy người bạn cũ lệ thường lại đến lần này tôi khó chịu thật sự chúng vẫn mở đầu câu chuyện về chị Nga thằng Tấn gù nói trước đẻ rồi đấy anh Hồng ạ đúng là chẳng ai ngờ đúng là con ông Túc tôi hỏi sao em biết chắc như đinh ấy lại cái giọng lè nhè của thằng Cường thì con mụ Lai đỡ đẻ ở trạm xá nói vậy bọn này họa có điên thì mới đến ngõ tôi biết bà lai làm y tá xã lại là người từ nơi khác đến liệu bà ấy có biết anh đúc không mà tung ra câu chết người ấy nhỉ mà đứa trẻ vừa xinh làm sao vừa lọt lòng mà đã biết nó giống ai tôi đang thắc mắc với mọi người thì có mấy bà đi làm đồng về ghé qua một bà góp chuyện mà lạ lắm anh Hồng ạ ai nói thì nói chị ấy cứ ngang nhiên vác bụng đi ngoài đường lại còn vui vẻ nữa chứ đúng là chẳng coi ai ra gì người kéo vào nhà tôi mỗi lúc một đông kiếm được một người ở xa về họ tranh nhau kể chuyện cứ như là đấu tố ấy anh này chị kia sợ nói chuyện nhà mình nên tốt hơn là hò nhau kể chuyện người khác chị Nga trở thành nhân vật trung tâm để người ta thân thiện với nhau hơn tôi nửa muốn nghe nửa muốn họ giải tán vừa lúc đó anh Hoè làm ở ban văn hóa xã dựng xe đạp bước vào sau vài câu thăm
Tôi lấy lệ chứng tỏ mình là người biết cách xã sao anh nhìn mấy bà rồi quát lớn thôi mấy bà xéo đi lại đưa chuyện hả lúc nào cũng thằng túc con Nga cứ nói tôi đây này cái thằng Hòe đây này con Nga nó đẹp như tiên sạch đẹp như thế chứ đâu có hôi hám như các bà tôi mà được ngủ với con Nga một đêm có chết thì cũng sướng cả đời rồi Hòe dằn dặm chuyện như thế hết đề nghị các bà ngày mai ra đồng nói chuyện tôi nhớ chưa mọi người xé lên khoái chí lấy sự ồn ào thay lời chào họ lục tục ra về hòe rít một hơi thuốc rủ rỉ với tôi chuyện cô giáo Nga ông ở xa về chớ vội tin mấy người hay đưa chuyện nhé người như cái Nga không bao giờ nó làm chuyện bậy bạ tôi ở làng tôi biết chẳng qua thấy nó sáng trong người ghen ghét cứ muốn khuấy lên cho đục mà thôi tối đó con chị cả khóa cửa để sang nhà tôi khác năm trước lần này tôi thấy mẹ con chị vui lắm chị cả bảo đã ghi thư cho Sáu đến mấy lá thư kể chuyện Nga ở nhà con Lan chen vào giờ
Thì hết đường chối cãi rồi cậu ạ nó ghê lắm quỳ quyệt lắm gặp ai cũng chào cũng lấy lòng tự nhiên tôi thấy bực mình dùng quyền thân tình tôi mắng luôn cái Lan cháu phải gọi mợ chứ sao lại gọi là nó dẫu có làm cháu vẫn giữ lấy đạo còn dạy học sinh của cháu cơ mà cháu từ rồi các cậu các dì nhà cháu đều từ hết chẳng còn tình nghĩa gì nữa đâu cậu ơi gặp nhau ở trường mấy lần nó chào cháu cháu cũng chẳng thèm trả lời nữa là nhức đầu quá ngay sáng hôm sau tôi lên nhà chị Nga gặp chị tôi thấy thanh thản lạ lùng chị vui tíu tít hỏi chuyện tôi có đưa người yêu về không không tìm thấy hiệu ở chị vừa trải qua một cuộc vận lộn cô đơn và một lần vừa vượt cạn. Chị chủ động trao đứa bé cho tôi ẵm. Mới ba tháng tuổi nó vẫn ngủ êm thin thít. Chị bảo đây là thời gian nó ngủ nhiều để hình thành trí tuệ. Cũng may đi một năm anh gửi cho được ít quà xách tay qua người bạn về nước nếu không lương giáo viên làm sao một nách nuôi nộ ba đứa con.
Chị cũng hỏi tôi xem thằng bé giống ai. Tôi thầm ơn chị điều ấy đặt con ngủ ở giường chị ra bàn tiếp đôi lúc này giọng của chị mới pha chút buồn buồn cũng khổ tâm lắm chú ạ bây giờ phía bên anh Sáu đều coi chị là hư hỏng không ai đến với chị nữa còn mỗi một mình ông nội cháu thì thỉnh thoảng có ra già rồi mà có lúc chị thấy ông cũng khóc ông thương chị và các cháu lắm nhưng cũng chẳng biết làm sao may có bên ngoại đỡ đần cho chị nhiều bao nhiêu tai hoạn đổ vào đầu chị làm sao chị thanh minh nổi đằng nào mình cũng cứ bị mang tiếng mà buồn thì được nỗi gì chị phải bỏ ngoài tai để cái thai không bị ảnh hưởng miễn anh và các chú biết là được rồi thư anh viết về có kể chuyện gì không tôi hỏi sáu tháng nữa là anh ấy về hẳn nghe chị sinh con trai anh mừng lắm anh viết thư buồn cười bảo đi xem bói bên tây nói chị sẽ sinh con trai tây mà cũng xem bói hở chú chị nghĩ là anh bịa ra để động viên chị thôi thư bên nội viết sang tố cáo chị ghê lắm .
Nhưng anh bảo chuyện riêng vợ chồng chỉ có vợ chồng hiểu nói ra thành mình làm gì hè năm đó sau một chuyến công tác về miền Trung tôi ghé thăm nhà mấy ngày vừa bước xuống xe là gặp ngay chị Nga đang đi xe đạp gọi tên tôi chị gầy sộp đi trông thấy khuôn mặt dám đen cương nghị pha chút bướng bình chị nói ngay chị vừa vào tòa án huyện chuẩn bị ly hôn chắc em đã biết chuyện hả tôi không ngạc nhiên bởi ngồi ở Hà Nội nhưng mọi diễn biến những sự kiện trung tâm của làng tôi đều phong thanh biết cả tôi đặt đứng nói chuyện với chị ngay ở vệ đường. Chị bảo anh vừa về nước là bên nội đón ngay về nhà chị cả. Khi còn ở nước ngoài những bức thư từ nhà gửi sang làm trái tim anh bị tổn thương, đầu óc anh mất dần khả năng xét đoán. Từ nước ngoài lúc đầu thư anh viết cho chị chỉ là sự trách cứ.
Rồi những bức thư sau anh nói trắng ra là sẽ chia tay. Anh không cho phép chị xúc phạm đến tình yêu thiêng liêng mà một người con trai nghèo học giỏi như anh đã dành cho chị. Còn chị lại quen với nếp sống tự tin chỗ dựa cuối cùng là ở anh cũng đột ngột mất nốt thành ra chị phải huy động hết sức mạnh của chính mình để giữ được thăng bằng đó là sự bùng lên tột đỉnh của lòng tự trọng đã bị tổn thương chị nói với tôi vướng mắc cuối cùng ở anh chị lúc này là chuyện chia nhà cửa anh đòi ngăn nhà còn chị muốn đưa tiền cho anh làm chỗ khác biết em về thế nào anh cũng đến nhờ em khuyên anh giúp chị chị biết anh cũng là người có tính quân tử đúng như chị đoán tôi về nhà được một lúc thì anh Sáu từ nhà chị cả sang ngay anh bảo anh không công nhận đứa con trai vì theo anh nó sinh thiếu tháng lại sống người khác điều này về nước anh mới được biết rõ hơn qua sự phân tích của chị cả và dân làng anh chị giờ không thể ngồi với nhau được nữa tôi ra một buổi sáng đưa anh trở về nhà chị sự quay trở lại với hạnh phúc đối với anh chị không phải là mục đích của buổi nói chuyện đây có thể là buổi nói chuyện đầu tiên và cuối cùng của riêng ba chúng tôi bình tĩnh nhất mở đầu câu chuyện anh Sáu nói trước có Hồng đây làm chứng bây giờ nếu Nga xin lỗi tôi chỉ một câu thì tôi bỏ qua tất chúng ta sẽ chuyển ra Hà Nội sinh sống hiểu đây là một động tác giả của Sáu một người phải hiểu vợ mình như thế nào mới đưa ra một đề nghị mà biết chắc người kia không bao giờ nhận nổi chị Nga cũng chẳng phải vừa làm sao tôi còn tin ông sáu ra khỏi nhà mình trước không ngoáy lại tôi mệt mỏi ngồi thêm một lát như một quan tòa thất bại ngồi phía đối diện chị Nga ngước sang tôi chị nhìn rất lâu nước mắt cứ như vậy mà tràn ra rồi chị gục xuống bàn khóc dưng sức đôi vai rung lên từng đợt từng đợt hai năm sau tôi được mời về quê dự lễ khánh thành trường cấp hai của xã vừa về tới ngõ là thầy Quảng đến ngay thầy Quảng là hiệu trưởng trường cấp hai xã tôi người dạy văn cho tôi suốt những năm tôi học ở trường làng thầy thông báo cho tôi một tin bất ngờ chị Nga mang ba con bỏ nhà đi mất tích đã mấy tháng nay không ai biết chị đi đâu và bao giờ chỉ biết khi bố đẻ chị không thấy các cháu vào ông ra tìm thì thấy cửa nhà đã khóa.
Nền giếng khô sang, ông phá cửa vào nhà thấy lạnh tanh, Nga để lại mấy chữ trên bàn viết nắn nót. Vĩnh biệt thầy, con không thể trở về được nữa. Xin thầy mẹ tha tội cho con. Ông cứ đứng yên như vậy mà khóc thầy Quảng nói giọng pha chút ân hận buồn buồn vì những điều thầy suy nghĩ từ lâu lắm. Thầy không tin cô giáo Nga của thầy có chuyện như dân làng đồn đại. Nhưng để bảo vệ nhân viên của mình như thế nào thì thầy không biết bắt đầu từ điều gì thậm chí cũng như tôi có lúc thầy thoáng chút nghi ngờ nhưng để cắt nghĩa cho tới tận cùng thì quả là thầy bất lực. Trước khi Nga bỏ nhà ra đi Nga bị một học sinh sáu xúc phạm ngay trong giờ lên lớp. Cậu bé không thuộc bài bị Nga chê trách, nó phản công lại Nga bằng cách lợi dụng giờ chơi, vẽ lên bảng hai người đang ôm nhau và chú thích bên dưới là túc Nga.
Nga vào sững người, lặng lẽ lau bảng. Chị không tra hỏi cả lớp mà tiếp tục sờ sảng. Giọng chị lạc đi. Cả lớp sợ sệt **** phăng phắc lớp nghỉ sớm. Báo với thầy Quảng rồi về. Nga nghỉ liền mấy hôm không đến trường. Lúc bố đẻ chị gặp thầy thông báo thì hội đồng giáo viên mới biết tôi lấy vợ những đợt về làng thưa thớt hơn nhưng mọi diễn biến của làng tôi đều được biết nhiều năm sau nghe đâu bố mẹ chị lần lượt qua đời trước khi mất ông bà vẫn thường xuyên chăm sóc căn nhà của chị tôi được nghe bạn bè nói lại anh Sáu lâu lắm cũng không về biệt vô âm tín một dòng thư cũng không có mấy người làng tôi đi nước ngoài về bảo hiện anh vẫn đang lưu lạc ở bên tây vẫn khắc hoài mình mà chưa lấy ai tự nhiên tôi lại thấy xót xa giận cả làng mình làng vô cớ đầy hai con người mà một thời tôi đã yêu về phương trời nào không rõ họ mang đi theo cả kỷ niệm của tôi những kỷ niệm nhỏ nhoi thôi và mỏng manh nữa nhưng đấy là trăm ngàn những sợi dây vô hình neo tôi lại ở bến làng bao nhiêu năm rồi có ai ở làng tôi day dứt về chuyện này không.
Mấy chục năm sau vào một buổi sáng dân làng tôi phát hiện có một bà lão nằm chết ngay gần sát cổng làng bà cụ chết sau một đêm mưa phùn gió rét tê buốt nghe nói bà cụ người gầy gộc sáng cao mặt mũi phảng phất một thời xuân xác không có dáng vẻ của một người ăn mày chẳng chờ nhà chức trách đến khám nghiệm tử thi dân làng tôi nhờ xã trong một quan tài bằng gỗ xấu chôn cất bà cùng với cái tay này bằng vải tốt ngôi mộ của bà sát bên đường. Nghe dân làng đồn lại là thiêng lắm. Lại nghe nói mới đây, ngôi mộ đã có người đến nhận. Thật là phúc đức cho bà cụ.
Người làng tôi bảo có một cái xe con chở bốn năm người sang trọng đến viếng mộ vào một buổi trưa. Sau đó họ bảo ủy ban xã làm việc gì đó. Không ai biết thân nhân của ngôi mộ là ai. Nhưng nghe giọng thì biết là dân ở Bắc. Họ đang thủ tục gì đó về ngôi mộ. Người con trai của cụ nhìn kỹ có nét hao hao giống anh sáu thời trẻ. Lúc về làng nghe chuyện tôi chuộc dạ linh cảm một điều gì liền lên ủy ban xã. Đồng chí chủ tịch xã còn trẻ bảo với tôi rằng trong đoàn có một chị lớn tuổi nhất muốn tìm địa chỉ tôi ở Hà Nội nhưng đồng chí xin lỗi là không biết. Đồng chí chủ tịch có trao cho tôi một bức thư đã dán kín. Tôi run run vội bóc. Trời ơi thì ra thư của cái ngọc. Đứa con cà của chị Nga. Thư viết có mấy dòng ngắn. Chúng cháu về làng nhưng không còn ai là người thân. Từ năm một nghìn chín trăm sáu mươi hai, mẹ đưa chúng cháu lên sống ở Lai Châu và ở vậy một mình nuôi chúng cháu trưởng thành. Khi bị ốm nặng, mẹ cháu bỏ trốn tìm về làng. Chúng cháu tìm khắp, khi về đến quê thì đã muộn. Cháu và các em cháu muốn chuyển về sống ở quê. Mẹ cháu thường bảo thế nào bố cháu cũng tìm về. Nhờ chúng nó bốn xã giúp đỡ. Để cháu thực hiện được nguyện vọng của mẹ cháu. Chú nhé.